Quan thấy đấy, ngày nay có bao nhiêu người phụ nữ thành đạt, giữ chức vị trọng trách cao trong xã hội. Chẳng ở đâu xa, trước mắt chúng ta có bao nhiêu người phụ nữ đã dạy dỗ thế hệ quan, mẹ rồi đến chúng con thành người. Thông thường, một đối tác tốt biết cách lắng nghe và quan tâm đến cảm xúc của bạn. Họ sẵn sàng chờ đợi cho đến khi bạn cảm thấy thoải mái. Ngược lại, nếu anh ấy đang gây áp lực cho bạn hoặc nếu bạn vẫn cảm thấy sợ hãi và bất an, hãy suy nghĩ lại. Đừng cố ép bản thân khi bạn chưa thực sự sẵn sàng. 2. Đọc hồi ký Đồng Bằng của nhà văn Nguyên Ngọc, tôi mới biết là ông có mặt từ đầu đến cuối trong Chiến Tranh Đông Dương (Indochina Wars) không thiếu ngày nào.Quả là một thành tích đáng kể, và đáng nể. Qua thêm vài trang bút ký ngắn ngủi ("Trở Lại Mèo Vạc") của Nguyên Ngọc, tôi lại được biết một Người yêu tôi coi tiền quan trọng hơn bạn gái . KENHPHUNU.COM | 13:00 , 21/10/2015 "Vâng, tôi lãng phí. Còn kiểu người coi đồng tiền quan trọng hơn cả người yêu như anh thì cứ ôm tiền mà sống đến già đi". Tức giận, tôi hét lên: "Anh cứ ôm tiền mà sống đến già!" Từ điển phổ thông. 1. tiên, người đã tu luyện. 2. đồng xu. Từ điển trích dẫn. 1. (Danh) Người đã tu luyện thành sống lâu, không già, siêu thoát trần tục. Như: "tu đạo thành tiên" 修 道 成 仙. 2. (Danh) Người mà tính tình hay hành vi siêu phàm, không dung tục. Như: "thi Những hình ảnh mới được công bố từ dự án siêu kính thiên văn vũ trụ James Webb của Cơ quan Hàng không vũ trụ Mỹ (NASA) đã cung cấp những hiểu biết Lên mạng kể khổ rằng con gái bây giờ nên thực tế, tiền mới là quan trọng để giải thích cho việc vì sao bỏ người cũ đến với người mới, cô gái này không ngờ mình lại bị cư dân mạng "ném đá" kịch liệt. G2WZPS. TTO - Nhiều lần đi quá giới hạn với bạn gái nhỏ tuổi, bị cáo khiến bạn gái mình mang thai, sinh con. Đến khi gia đình làm thủ tục khai sinh cho đứa bé thì sự việc mới vỡ lở. Bị cáo Huy tại tòa sáng 24-12 - Ảnh 23-12, TAND đã tuyên phạt bị cáo Phạm Minh Huy 24 tuổi, ngụ quận Thủ Đức 12 năm tù về tội "hiếp dâm người dưới 16 tuổi".Theo cáo trạng, Huy và cháu sinh năm 2005 ở cạnh nhà nhau tại đường Cây Keo, quận Thủ Đức. Cả hai nảy sinh tình cảm nam 26-12-2016, sau khi uống rượu về, Huy đã nhắn tin rủ M. qua nhà chơi. Tại phòng ngủ của mình, Huy rủ cháu M. quan hệ tình lần đó, từ tháng 1 đến tháng 5-2017, Huy đã tiếp tục quan hệ tình dục với M. thêm 5 lần tháng 12-2017, chị mẹ cháu M. thấy con mình có nhiều biểu hiện bất thường nên đưa đi khám thì phát hiện M. đã mang thai 24 tuần tuổi. Sau đó, gia đình bị cáo Huy đã thỏa thuận với chị P. sẽ chu cấp cho con của Huy đến khi đủ 18 tuổi nên chị P. không trình báo công khi cháu M. sinh con, chị P. đến UBND phường Bình Thọ, quận Thủ Đức làm thủ tục đăng ký khai sinh cho cháu ngoại thì một cán bộ tư pháp phường phát hiện sự việc nên trình báo công cơ quan cảnh sát điều tra, Huy đã thừa nhận toàn bộ hành vi phạm tội của mình. Thời điểm xảy ra vụ việc trên, cháu M. chưa đủ 13 tuổi. Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0 Chuyển sao tặng cho thành viên x1 x5 x10 Hoặc nhập số sao TPCN - Khi tôi vô tư bước vào quán cà phê đèn màu nhấp nháy đang du dương giai điệu trầm buồn và lãng mạn, tôi vẫn còn là một trai tân. Tìm đến chiếc bàn nằm nơi góc xó mù mờ, tôi ngồi ngã cả người vào chiếc ghế mây to bành để khẳng định rằng mình đang được hoàn toàn thoải mái, thanh thản. “Em nên điểm phấn tô son lại Ngạo với nhân gian một nụ cười”.Thái Can Hình minh họa Đúng là tôi đang rất thanh thản, rất sung sướng với cuộc sống dồi dào vật chất. Có việc làm ổn định. Có chị ở nước ngoài thỉnh thoảng gửi tiền về cho riêng để sắm sửa tự do. Nhưng tôi vẫn chưa thỏa mãn. Tôi biết mình đang còn thiếu một thứ gì đó rất mơ hồ, đã nhiều lần tôi ngồi lặng im một mình cố vắt óc tìm cho ra, mà vẫn cảm thấy bên trong mình có một khoảng trống vắng. Khoảng trống vắng khó chịu. Tôi đã cố gắng dùng những đồng tiền dư dật để bù đắp, nhét nhồi vào khoảng trống vắng đó bằng cách lôi kéo, chiêu dụ những tình bạn thân thiết về phía mình. Thế mà đã trống vắng lại càng trống vắng lạnh buốt thêm. Những tình bạn giả dối đãi bôi, những người bạn chỉ biết lợi dụng, những cử chỉ xun xoe, những nụ cười nịnh hót, những cái bắt tay bá vai khách sáo… chỉ làm cho tôi thấy rõ ra được là mình cô đơn. Tôi biết, nếu tôi bỗng chốc trở lại một cuộc sống bần hàn túng thiếu trước kia của mình, sẽ không còn thấy bạn bè nào kề bên. Cho nên, tôi cứ còn phải kiếm tìm một thứ mơ hồ để lấp đầy lấp vun vào chỗ cũng mơ hồ. - Em dùng chi? Giọng Huế ngọt ngào và dịu dàng vừa kéo tôi ra khỏi giấc mơ màng, trăn trở. Tôi nhướng mắt nhìn. Mắt tôi hoa lên. Hoa lên thật lạ kỳ, thật vô lý, vô cớ, vô duyên. Giữa bóng tối nhập nhòa, ánh đèn huyền ảo, người đàn bà hiện lên đứng bên cạnh chiếc ghế mây tôi ngồi như một giai nhơn huyền thoại bước ra từ trong tranh. Chị đang nhoẻn miệng cười. Trong khoảnh khắc, tôi bị hớp mất hồn vía, cứ ngồi thừ ra bất động, trố mắt lên mà nhìn gương mặt quá ư là đẹp, đẹp dã man, đang sờ sờ ra đó cách mình chỉ mấy gang tay… - Cà phê? Hay chanh drum? Tôi giật mình một lần nữa. Rồi lúng túng - À… à… cho em… gì cũng được! Chị cười tươi tắn, lắc đầu khẽ khàng - Trước khi em bước vào đây, em nghĩ là em sẽ uống chi? Một câu hỏi lạ, nhưng nó làm cho tôi bừng tỉnh. Tôi cười - Em không nghĩ gì. Em chỉ đi tìm một chỗ ngồi. - Một chỗ ngồi yên tịnh? - Dạ. - Và chờ người yêu đến để tâm tình? - Không phải. Em chưa có biết yêu tinh quỷ quái gì đâu! Chị cười thích thú, hỏi nhỏ nhẹ - Chị pha ly cà phê sữa đá cho em hỉ? - Dạ. Sao cũng được. … Ly cà phê đã được mang ra đặt trên bàn. Chị ngồi xuống ghế đối diện, nhìn chăm chăm vào mắt tôi - Em thích ngồi một mình, hay cần có một người ngồi bên để tâm sự khuây khỏa? - Chị… chị có rảnh không? - Nhiệm vụ của chị là tiếp khách mà! - Ồ, vậy thì… được làm quen với chị… em rất vui. Chị uống gì thì cứ uống, em đãi… - Em lần đầu tiên vô quán ni? - Dạ, lần đầu. - Em không biết quán ni là quán ôm? - Quán ôm? Ôm là sao? Ai ôm ai? - Em nhìn các bàn đằng tê thì biết ngay! Tôi đảo mắt nhìn quanh. Những cặp trai gái ngồi khắn khít bên nhau. Những tiếng cười khúc khích, cợt nhả. - Họ đang yêu nhau. Hết chỗ hò hẹn rồi sao? - Họ là khách, và gái làm tiền. Đang mua và bán chứ có yêu đương chi mô! - Gái làm tiền sao? Vậy… chị là…? - Chị cũng là gái làm tiền. - Không tin được! - Răng rứa? - Vì chị thật đẹp. Chị đẹp quá, và sang trọng nữa. Chị cười. Tôi nhìn thấy mắt chị ngấn lệ long lanh. Tôi quen chị từ hôm ấy. Tôi mê mẩn, mê chị đến điên dại. Nhưng càng mê, tôi càng tôn trọng chị, không dám sờ đụng đến chị. Còn mỗi lần chị chủ động biểu lộ những cử chỉ âu yếm tôi, thân mật với tôi, tôi lại rùng mình sợ hãi, co vai rụt cổ. Sợ, vậy mà tối nào tôi cũng có mặt ở quán, để được nhìn ngắm gương mặt của chị, được nghe giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng của chị, và được chị nắm tay, vuốt tóc, bẹo má… Chừng một tuần lễ quen nhau, dường như hiểu được lòng tôi, chị đã thay đổi thái độ, không còn dám đụng chạm đến da thịt của tôi nữa. Và cũng chính từ khi giữa tôi và chị giữ được một khoảng cách tôn trọng, quý mến nhau, tôi mới được chị kể cho nghe chuyện thật về cuộc đời của một hồng phấn giai nhơn truân chuyên, bạc phận. … Năm chị học đến lớp 10, cha chị qua đời sau một tai nạn giao thông thảm khốc ở đèo Cả. Mẹ chị phải buôn bán tảo tần để nuôi bốn đứa con ăn học, nhất quyết không để đứa con nào bỏ dở việc học hành. Chị học rất giỏi, luôn luôn là học sinh xuất sắc. Khi chị học gần hết năm lớp 12, mẹ chị bước thêm bước nữa với một người tài xế chở hàng buôn chuyến đường dài, một đồng nghiệp của cha chị. Người đàn ông này đã có hai đời vợ, một đã vượt qua Mỹ để lại đứa con trai cho chồng nuôi, rồi bặt vô âm tín, một đã ly dị sau ba năm chung sống không có con. Ông ta theo đuổi mẹ chị từ rất lâu, có tình ý với mẹ chị từ khi cha chị chưa mất, và mẹ chị đã lạnh lùng từ khướt nhiều lần, cứng cỏi thủ tiết thờ chồng nuôi con. Thế rồi, mẹ chị cũng phải đến ngày xiêu lòng trước tình cảm chân thật và sự kiên trì của người đàn ông ấy. Mẹ chị nghe lời, bán nhà, gom của cải về nhập chung vào tài sản của người chồng thứ hai. Dượng ghẻ của chị vốn khá giả, nhà cửa khang trang kiên cố lại ở ngay mặt tiền phố trung tâm tiện lợi cho mẹ chị buôn bán, khỏi phải ra chợ ngồi dang nắng dầm mưa. Hai năm đầu, hai gia đình nhập một, cuộc sống mới đầy tiếng cười và sự êm ấm. Giữa “con anh, con em” rất thuận hòa thân thiết như anh chị em ruột rà. Nhưng rồi, chị và Tấn – người con trai riêng của dượng ghẻ chị – lại… yêu nhau. Khổ. Khổ bắt đầu từ đó. Chị và Tấn lén lút hôn nhau, ôm quấn lấy nhau mà lăn lộn trên giường mỗi khi cha mẹ và các em vắng nhà. Chỉ vậy thôi, chứ không dám tiến xa hơn, làm điều dễ sợ hơn. Hai người đều tự hiểu là mình sai, nhưng cũng là đúng, cứ phân vân giữa dòng nước cuồn cuộn trôi mà bờ này là đạo lý, bờ bên kia là tình yêu nồng nàn. Chị học không nổi nữa, không tiếp thu gì được ở năm thứ hai Đại học Sư phạm nữa, vì chỉ muốn yêu và yêu, muốn tiến đến hôn nhân với người anh con của dượng ghẻ. Cuối cùng, chị và Tấn phải thú thật với cha mẹ. Đúng như tiên liệu, chị bị mẹ đánh một trận tơi tả, còn Tấn thì bị cha dần cho một trận nhừ xương. Những trận đòn, những lời mắng chửi răn đe đến kinh khiếp vẫn không làm nguội tắt tình yêu của chị và Tấn. Hai người càng yêu nhau hơn, và đã nhắm mắt liều mạng ngủ chung với nhau, làm tình với nhau như vợ chồng ở những nơi hẹn hò vắng vẻ không ai biết, cốt tạo nên một chuyện đã rồi, buộc cha mẹ phải chấp nhận cuộc hôn nhân oái ăm nghiệt ngã. Khi nghe chị và Tấn một lần nữa thú thật sự tình, dượng ghẻ của chị điên tiết lên, đập con trai nằm liệt giường bảy ngày không ngồi dậy nổi. Còn chị thì bị mẹ cạo trọc, bôi sơn lên đầu, nhốt trong phòng không cho ra. Dượng ghẻ chị đưa con trai đi Đà Lạt, gửi cho người anh ruột quản lý rất nghiêm ngặt, với ý muốn cách ly hai đứa con ngỗ nghịch và ngu xuẩn. Chị và Tấn không được gặp nhau hơn cả tháng trời, nhớ nhau mà khóc, mà bỏ ăn bỏ ngủ, chứ có quên nhau được đâu. Mẹ chị thỉnh thoảng hỏi dò, chị vẫn khăng khăng là “con vẫn yêu anh ấy”. Mỗi lần khăng khăng là mỗi lần no đòn. Mỗi lần no đòn là mỗi lần khát khao được gặp Tấn, được anh ấy vuốt ve. Cho đến một ngày, vào nửa đêm khuya khắc, dượng ghẻ chị bước vào phòng gọi chị dậy. Mặt ông ấy bình thản, hiền từ, làm cho chị mừng quýnh lên khi nghĩ rằng cha mẹ đã giơ tay đầu hàng. Dượng ghẻ hỏi - Con có nhớ thằng Tấn không? - Dạ nhớ. Con nhớ lắm. Nhớ da diết, quay quắt… - Con vẫn nhất định yêu nó, muốn làm vợ nó sao? - Dạ. Dượng và mẹ có giết con chết, con cũng vẫn không đổi ý thay lòng! Dượng ghẻ chị nghe vậy thì gục gặc đầu, chợt đứng lên, thản nhiên cởi áo quần trước mặt chị. Chị kinh khủng, hỏi - Dượng… dượng làm gì kỳ vậy? Đôi mắt ông ấy long lên sòng sọc, giọng dữ tợn - Tụi mày xem thường đạo lý, chẳng biết gìn giữ gì nữa, thì tao cũng chẳng cần phải giữ gìn gì nữa cho mệt! Ông ta nhào tới chị, gầm lên - Mày đừng kêu la vô ích, mẹ mày đã uống thuốc ngủ của tao cho rồi, ngủ tới sáng… Chị bị dượng ghẻ cưỡng hiếp thô bạo, dường như ông ấy trút hết cơn giận dữ ra tấm thân yếu đuối vì mất ăn mất ngủ cả tháng qua của chị. Chị ngất đi trong cơn sợ hãi, ghê tởm, và đau đớn. Gần sáng, ông ta lại lôi chị dậy để nếm tiếp một trận trừng phạt gớm guốc đến mức chị phải ói mửa ra giường. Ông ta nắm tóc, day đầu chị, hỏi - Hễ mày còn đòi lấy thằng Tấn làm chồng thì tao còn ghé vào đây làm tình thay nó. Nghe rõ chưa? Mày mà mét cho mẹ mày nghe, tao giết không nương tay, giết mẹ mày luôn! Thằng con tao phải lấy vợ, lấy đứa khác, chớ không phải là mày đâu. Đừng có lì lợm, nó mà biết tao “dập” mày, chắc chắn nó sẽ mửa ngay một đống, coi mày như bãi cứt! Rồi ông ta ra khỏi phòng. Chị đau đớn, muốn tự vẫn, nhưng không đủ can đảm, chỉ còn biết khóc và ói mửa vì kinh khiếp chuyện đã xảy đến với mình. Qua hôm sau, dượng ghẻ chị lại lẻn vào phòng, chống mạnh hất hàm hỏi - Sao? Đổi ý chưa? Hay còn cuốn tao “dập” thêm cho sướng? Chị run rẩy, đầu hàng. Ba ngày sau, chị lẳng lặng cuốn gói bỏ nhà ra đi, bỏ xứ mà đi, lang thang lưu lạc tới vùng này, nghĩ đời chẳng còn gì để mất, nên chẳng ngại ngần làm cái nghề bán trôn nuôi miệng. Ba năm rồi, chị sống bằng những đồng tiền của bọn đàn ông háo sắc, ham của lạ; hành nghề ở nhiều quán, nhiều tụ điểm ô uế, cố quên đi quá khứ khủng khiếp của mình, và tuyệt nhiên không biết một chút tin tức gì về mẹ và các em chị, cũng như người dượng ghẻ và người yêu tên Tấn. Ba năm, sau những trận dập liễu vùi hoa để kiếm cơm áo, chị chỉ được một điều duy nhất gói ghém đặt trong tim mình đó là sự căm thù đàn ông. Sự căm thù đã làm trái tim chị chai đá. Đôi khi chị cũng muốn thoát ra, vùng ra khỏi cái vũng lầy nhớp nhúa, nhưng chị không dám, và không đủ sức để làm chuyện phi thường đó. Thôi kệ, sống cho qua hôm nay, cho hôm nay trở thành quá khứ không cần phải ngoảnh đầu nhìn lại. Chị mong quá khứ đó trôi đi vùn vụt và biền biệt, mất tăm mất dạng, mang theo những gương mặt hăm hở, những ánh mắt đau đáu, những thân thể nhớp nhúa… của bọn đàn ông con trai đã đến với đời chị như một khách hàng ghé lại vọc một thứ đồ chơi. Chị thật kinh tởm cuộc đời, và căm hận đàn ông… Tôi thở dài, chảy nước mắt. Chị nắm lấy bàn tay tôi, hỏi - Em có tin toàn bộ câu chuyện chị vừa kể ra không? - Em tin. Tin hoàn toàn. - Sao dễ tin rứa? - Vì em thấy chị đang trong tàn rụa nước mắt, và trong tiếng nấc nghẹn đầy uất ức… - Chị thật sung sướng khi tìm được một người để mình thổ lộ chuyện hoàn toàn thật của đời mình. Em là người duy nhất. - Vì sao? - Vì em khác với mọi thằng đàn ông, con trai khác mà chị đã từng gặp. Em ngây thơ, trong trắng quá. Em đã làm cho vơi bớt chai đá nơi trái tim chị… - Em cũng rất sung sướng vì làm cho chị vơi bớt chai đá. Em tôn trọng chị. Em rất yêu mến chị, tự dưng muốn được làm bạn với chị! - Chị cũng rất yêu quý em. Và sẵn sàng trao cho em tất cả, cho hơn tất cả những gì chị có, không phải để nhét vào túi mấy tờ bạc của em, mà vì… chị yêu em. … Tôi đã thật sự yêu chị. Không phải giấu giếm gì nữa. Không phải giữ gìn gì nữa. Chị là người đầu tiên mà tôi yêu, và là người đầu tiên cho tôi nếm biết hương vị của đàn bà. Tôi đã trở thành người đàn ông thật thụ, cảm thấy mình trưởng thành chỉ sau một lần duy nhất ngủ chăn chung chăn chiếu với chị bằng một tình yêu không pha chút bụi giả dối. Nhưng, vào một buổi sáng, như lệ thường tôi đến thăm chị, tôi bước vào căn hộ trống vắng lạnh tanh. Chị đã bỏ đi xa, đi về đâu tôi không biết, mãi sau này tôi có cố kiếm tìm cũng không biết, và cho đến tận bây giờ cũng không hề biết. Chị chỉ để lại một lá thư cho tôi “Hồng thương yêu! Chị vô cùng cảm ơn em, biết ơn suốt đời, những gì em đã mang lại cho cuộc đời chị. Tình cảm giữa chị em mình sẽ không bao giờ mất đi, sẽ mãi mãi là kỷ niệm đẹp nhất, tuyệt trần nhất. Chị yêu em lắm, nhưng không muốn ràng buộc em, không muốn chị em mình phải cứ gần gũi quấn quýt bên nhau nữa. Chị không muốn là cục nợ của em, cản trở hạnh phúc của em sau này. Chỉ có chị yêu em thôi. Em tưởng rằng em yêu chị sao? Không đâu, cái tình mà em dành cho chị không phải là tình yêu đâu, rồi sau này khi em yêu một người con gái khác, em mới hiểu chị nói rất đúng. Chị em mình nên chia tay, nói ít hiểu nhiều, nhưng em hãy yên tâm rằng dù ở nơi nào, chị vẫn cầm bút để ngạo với nhân gian một nụ cười. Em đừng bỏ công ra tìm chị làm chi vô ích, vô nghĩa. Hãy tìm chị trên mặt báo. Chị còn yêu em, còn yêu cuộc đời này, thì những đứa con tinh thần của chị còn xuất hiện trên mặt báo. Thôi nhé, vĩnh biệt. Hôn em thật nhiều. Chị Hương”.

gai lam tien quan 12