Sủng thê làm hoàng hậu Mạt trà cookie . Tấn giang kim bài đề cử cao tích lũy VIP2016-05-21 kết thúc Không phải V chương tiết tổng điểm vote sổ: 1423232 tổng bình luận sách sổ: 12871 số lượng bookmark hiện tại: 11457 văn chương tích lũy: 161,815,088
Thể loại: Cổ đại. Tải xuống: AZW3 EPUB MOBI PDF. Diêu Yến Yến xuất thân hàn vi, nàng chỉ là nữ nhi của một vị quan ngũ phẩm nhỏ bé, may sao khi vào cung tham gia tuyển tú gặp được bệ hạ, kể từ đó được chàng yêu thương sủng ái, được chàng lo lắng bảo vệ. Nàng ở
Chương 142. Chân Bảo Lộ dẫn hai hài tử xuống xe ngựa, liền nhìn thấy Chân Như Tùng đi ra từ cửa chính. Nàng thuở nhỏ ỷ lại phụ thân này, hiện nay mặc dù đã xuất gả, làm nương, nhưng đến trước mặt Chân Như Tùng, thủy chung còn là đứa bé. Lúc này nhìn dáng người
Nguồn: DĐ Lê Quý Đôn. Trạng thái: Full. Đánh giá: 8.5/10 từ 504 lượt. Cùng đọc truyện Sủng Thê Làm Hoàng Hậu của tác giả Mạt Trà Khúc Kỳ tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại website. Thể loại: Cổ đại, trọng sinh, ngọt sủng văn. Chương: 155c (bản raw đã hoàn) Editor: Skinny Cat, meoOm. Converter: gachuaol - tangthuvien.
"Vâng." Lâm Thần cười nhạt một tiếng, 哐 lang một tiếng, tinh cương kiếm tuốt ra khỏi vỏ, chợt một bước về phía trước, tay phải cầm kiếm chênh chếch đâm ra, chỉ một thoáng, giữa trường ánh kiếm nổi lên bốn phía, khi (làm) diễn luyện đến thức thứ bảy thì, từ tinh cương kiếm bên trong bắn nhanh ra
Bạn đang đọc bộ truyện Sủng Thê Làm Hoàng Hậu của Mạt Trà Khúc Kỳ tại Truyenonline123.net . Bộ truyện Sủng Thê Làm Hoàng Hậu thuộc thể loại (Ngôn tình) là Sự kết hợp độc đáo của tác giả Mạt Trà Khúc Kỳ, tạo nên một câu chuyện vô cũng hấp dẫn.
Tiết Nhượng nướng thỏ hoang cùng gà rừng, tay áo xắn lên, lộ ra bắp thịt cánh tay rắn chắc. Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, thấy nàng nâng cằm ngồi bên cạnh hắn, tuy là trang phục không tỉ mỉ giống ngày thường, nhưng tóc đen sáng bóng của nàng buông xõa, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn đặc biệt xinh đẹp.
bNYL2. Nắng sớm mờ Bảo Lộ mở mắt ra, nghe mùi vị quen thuộc nam nhân bên người, sững sờ nhìn một mảnh minh hoàng. Đần độn u mê, nàng cứ như vậy làm tới hoàng hậu. Chân Bảo Lộ giật giật khóe miệng, cảm thấy có chút giống là đang nằm mơ. Phát giác được tay nam nhân trên vai nàng thoáng giật một cái, mới mỉm cười xoay người nói “Đại biểu ca.”“Ân.” Tiết Nhượng vươn tới, gò má nhẹ nhàng cọ mặt nàng, buồn ngủ lười biếng, giọng nói còn có chút khàn Bảo Lộ đưa tay vuốt ve mặt mày hắn tuấn lãng, cảm thấy cho dù hắn thành Hoàng thượng, ở trong mắt của nàng, cũng bất quá chỉ là nam nhân của Chân Bảo Lộ vươn người, hôn một cái trên môi nay là ngày Tiết Khiêm thành Khiêm ngày xưa, chỉ là thứ xuất An Quốc công phủ không được sủng ái, mà Tiết Khiêm hiện thời, lại là đại tài tử nổi danh hoàng thành. Ngay cả danh tiếng Từ Thừa Lãng lúc trước, cũng không khiến người khác chấn động bằng Tiết Khiêm thành tài, lại là đệ đệ Hoàng thượng, hôn sự tự nhiên thành đại mỹ vị hút người. Bà mối đến cửa quả thực có thể xếp thành một vòng dọc theo hoàng thành. Không biết sao Tiết Khiêm lại không để bụng hôn sự, đã sắp nhược quán 20 tuổi, bên cạnh cũng không có người biết nóng lạnh. Tiết Khiêm thuở nhỏ tang mẫu, hôn sự tự nhiên do trưởng tẩu Chân Bảo Lộ lo liệu, hắn nghe lời trưởng tẩu, muốn hắn nhìn liền đi nhìn, chỉ là không có gật đầu một mắt cuối cùng chịu thành nương là nữ nhi Đường viện phán thái y viện Đường Bảo Nguyệt. Viện phán chỉ là chức quan chính lục phẩm, mà Tiết Khiêm thân là hoàng đệ hiện thời là Cảnh vương, nhưng Chân Bảo Lộ lại là không thèm để ý điều này, thật vất vả có cô nương vừa ý, dù cho là người dân nữ bình thường, chỉ cần Tiết Khiêm thích, nàng liền làm chủ đồng Nhượng ngày thường không thèm để ý vị thứ đệ này, đặc biệt là mỗi lần nhìn hoàng hậu mình quan tâm hắn ta như thế, lại là muốn tùy tiện ban thưởng tứ hôn cho hắn ta, đỡ phải khiến thê tử hắn hao tâm tốn sức. Lúc này cuối cùng thành thân, Tiết Nhượng cũng khó được cảm khái nói “Cuối cùng là chịu thành hôn, vị Đường cô nương này có chút khả năng.”Hôm đó Tiết Khiêm chủ động tìm nàng nói muốn lấy vợ, Chân Bảo Lộ cũng là phi thường kinh ngạc, tự nhiên hỏi nguyên do. Tiết Khiêm cùng nàng xưa nay là không chuyện không nói, tự nhiên hễ biết thì sẽ nói. Chân Bảo Lộ liền nói với Tiết Nhượng chân tướng sự Khiêm cùng Đường Bảo Nguyệt coi như là nhân duyên trời định. Hôm đó Tiết Khiêm đi phía sau núi Linh Phong Tự vẽ tranh, trong lúc rảnh rỗi đi dạo bốn phía một chút, nào biết vô ý rơi xuống sườn núi, đúng lúc gặp được Đường Bảo Nguyệt lên núi hái thuốc. Anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lấy thân báo đáp, xưa nay là một đoạn giai thoại, ngược lại cũng là như Bảo Lộ nói xong, mới nhìn Tiết Nhượng nói “Mấy năm này nhìn Khiêm đệ không chịu thành thân, ta còn sợ hắn thích nam nhân, không nghĩ tới...” Nàng lại trêu ghẹo, “ Nam nhân các ngươi đều là như thế, gặp một cô nương thiện lương, liền cảm thấy người ta tựa như tiên nữ.”Vừa nghĩ tới hôm đó Tiết Khiêm đỏ mặt nói với nàng, Chân Bảo Lộ ngẫm lại đều cảm thấy buồn cười. Nàng cũng gặp qua vị Đường cô nương kia, nhã nhặn sạch sẽ thanh tú, nếu bàn về dung mạo, xa không kịp mấy người lúc trước nàng giới thiệu cho Tiết Khiêm, nhưng mà trong miệng Tiết Khiêm, vị Đường cô nương này liền thành tiểu tiên nữ nhân gian có một không phất như hồi tưởng cái gì xa xôi, Tiết Nhượng mắt sắc mỉm cười, thản nhiên nói “Ừ. Sợ là cảm thấy thế gian này, không có ai đẹp hơn cô nương đó.”Như thể người từng trải, thấu hiểu rất Bảo Lộ nhạy cảm, lúc này thu liễm cười, đưa tay nhéo mặt hắn hỏi “Như thế nào? Ngươi cũng đã gặp qua tiên tử thiện lương như vậy?”Chân Bảo Lộ đột nhiên nghĩ đến cô nương tên Dung Ngọc. Nàng ngược lại không nghĩ tới, Tiết Nhượng sau lưng gạt nàng nhiều chuyện như vậy. Bất quá nàng đối Dung Ngọc cũng là trong lòng tồn cảm kích - - dù sao nàng ấy một cô nương gia, thật sự là trả giá quá Bảo Lộ nghe nói, ba năm trước Dung Ngọc sinh một tiểu nữ oa, hiện thời hai mẹ con sinh hoạt trong một thôn nhỏ. Nàng có tâm giúp mẹ con các nàng, nhưng mỗi lần đều bị Dung Ngọc cự Nhượng cúi đầu chống đỡ mặt nàng, nói “Nàng chính là tiên tử của ta.”Chân Bảo Lộ nhịn không được tươi cười, sẵng giọng “Miệng lưỡi trơn tru.” Trong lòng lại phi thường hưởng người bọn họ thành thân nhiều năm, nàng tự nhiên sẽ không hoài nghi hắn hai vương phủ tràn ngập vui sướng, đế hậu Tiết Nhượng cùng Chân Bảo Lộ xưa nay coi trọng vị thứ đệ này, cùng có mặt dự hôn lễ Tiết Khiêm, có thể nói là đủ nể Mi theo mẫu thân Lô thị tiến vào Cảnh vương phủ, một bước vào, tiểu cô nương nhất hai mắt to, liền vội tìm thiếu niên một bộ cẩm bào tuyết sắc trong sáng, chi lan ngọc thụ, dẫn tới không ít nữ tử tuổi trẻ liên tiếp nghỉ chân, người người đều mặt đỏ tới mang Mi vừa thấy hắn, liền không dời thị thân là người từng trải, tự nhiên lại rõ ràng, liền cũng không câu nệ nàng, để nàng đi nữ đã mười bốn tuổi, mắt hạnh má đào, ấn đường có nốt ruồi chu sa lớn cỡ hạt gạo tăng thêm vài phần xinh đẹp. Nàng chậm rãi lại đây, đỏ mặt gọi “A Thượng ca ca.”Chân Cảnh Thượng nhìn qua nữ hài trước mặt, nhìn nồng đậm ái mộ trong mắt nàng, khóe miệng khẽ giương lên “Tháng sau là sinh nhật ngươi, có muốn lễ vật gì?”Giang Mi lắc lắc đầu “Không cần.” Nàng thật tâm nói, dù sao mấy năm này hắn đưa lễ vật sinh nhật cho mình, đều là chuẩn bị tỉ mỉ. Nàng biết rõ hắn tốt với mình, nhưng năm nay, nàng không nghĩ để hắn tốn nhiều tâm tư như vậy. Nói chuyện, nàng thấy thiếu niên trước mặt thoáng nhíu mày, mới biết được mình nói sai, đỏ mặt giải thích, “ Ý ta là... huynh có thể tới, ta cũng đã thật cao hứng.”Nàng không muốn lễ vật gì. Hắn có thể đến chúc mừng sinh nhật nàng, chính là lễ vật tốt nhất cho năm này, nàng có thể cảm giác được, tính tình hắn trở nên mềm mại ôn hòa, đối nàng càng ngày càng này, phía trước truyền đến tiếng chiêng trống cùng tiếng pháo náo nhiệt, Giang Mi quay đầu nhìn nhìn, xa xa tân nương tử mặc đồ cưới đỏ thẫm, còn có tân lang một bộ hỉ bào, cũng có chút hâm xong rồi, Giang Mi theo bước chân Chân Cảnh Thượng, tản bộ ở trong sân. Ngẫu nhiên nghiêng đầu nhìn hắn, hắn đẹp mắt, nếu là mặc hỉ bào, khẳng định càng đẹp mắt hơn Cảnh nghĩ vậy, khóe miệng Giang Mi vô ý thức cong lên, trong lòng vô cùng mong Cảnh Thượng nơi nào không biết tiểu cô nương bên người thỉnh thoảng nhìn lén khó được có tâm tư trêu cợt, dừng bước chân, kéo nàng đến sau hòn non bộ, trên cao nhìn xuống nói “Đẹp không?”Trong ngày thường Giang Mi cũng là cô nương cơ trí thông tuệ, cũng không biết tại sao, mỗi lần ở trước mặt Chân Cảnh Thượng, liền trở nên có chút ít trì độn ngu ngốc. Sau đó nhớ tới, Giang Mi liền ảo não không thôi, nghĩ tới lần tới nhất định muốn ở trước mặt hắn biểu hiện tự nhiên thanh thản chút ít, nhưng lần tới cũng là như thế. Hiện nay nàng giương mắt, nhìn đôi mắt nam nhân thâm thúy đen, gò má ửng hồng, nghiêm túc quan sát, nho nhỏ bình luận “Đẹp mắt.”Chân Cảnh Thượng ngẩn ra, nhìn qua gò má nàng phiếm hồng, đưa tay vuốt ve, mới cúi người, nhịn không được hôn lên môi Mi dừng một chút, sau đó nhắm mắt lại, thân thể cứng ngắc tựa trên vách núi đá hòn non bộ. Bất quá là đụng môi một cái, cũng không có cái khác, nam nhân rất nhanh liền đứng thẳng. Khuôn mặt Giang Mi lại là đỏ bừng, nghĩ đưa tay sờ miệng, nhưng là cảm thấy thẹn thùng, liền cúi đầu xuống, kìm lòng không được cười hôn Cảnh Thượng nhìn nàng cười, cũng cảm giác được thư thái. Quanh đi quẩn lại, hắn đúng là vẫn nhịn không được trói nàng bên người. Hắn nói “Sang năm chúng ta thành hôn.”Nàng đã cập kê, có thể lập gia Mi vừa nghe, ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng trong nhìn qua hắn “Tốt.” Thiếu niên xưa nay ít nói chững chạc, bị ánh mắt nàng nhiệt tình thẳng thắn nhìn, bên tai trắng nõn, khó được nhiễm hồng phấn nhẹ nàng cũng không cảm giác mình trả lời quá mức không thận thích hắn, là chuyện tất cả mọi người biết rõ; nàng muốn gả cho hắn, cũng là theo lý thường cần Cảnh Thượng cười cười, lần nữa nhìn nàng, cổ họng hơi động một chút, khàn giọng hỏi “Còn nghĩ hôn sao?”Dù không thận trọng, lúc này Giang Mi nhịn không được thẹn thùng, dừng một chút, mới khe khẽ gật đầu “... Ừm.” Cảnh Thượng ngưng mắt nhìn cánh môi tiểu cô nương, nhìn một lát, mới lại một lần nữa cúi hai cánh môi sắp chạm nhau, một tiếng gọi non nớt cắt ngang.“Cữu cữu!”Chân Cảnh Thượng nghe ra là ai, mà tiểu cô nương trong lòng, cũng đỏ mặt không biết làm sao. Chân Cảnh Thượng đến cùng chững chạc, nhẹ giọng nhìn Giang Mi nói một câu “Không có việc gì.” Rồi sau đó mới nhìn kẻ phá rối, thái tử điện hạ mặc một thân tiểu bào màu vàng hơi Trường Phúc đã là thái tử, năm nay đã chín tuổi, bất quá gò má vẫn là tròn tròn phúng phính, một đôi mắt ngập nước nhìn qua Chân Cảnh Thượng nói “Cữu cữu, cữu cùng Giang tỷ tỷ đang làm cái gì?”Chân Cảnh Thượng chuẩn bị tùy tiện tìm lý do hồ lộng thấy tiểu thái tử bưng một bộ “Đừng cho là ta nhỏ có thể tùy tiện gạt ta”, nói “Ta đều trông thấy, cữu cữu hôn miệng Giang tỷ tỷ.”Vừa dứt lời, Chân Cảnh Thượng nhịn không được nhìn tiểu cô nương bên người. Quả nhiên, mắc cỡ không ngẩng đầu lên Phúc chuẩn bị nói thêm gì nữa, một tiểu cô nương giống hắn như đúc, lại mặc váy ngắn màu đỏ đi tới trước mặt hắn. Tiểu cô nương không béo như hắn vậy, cũng thoáng cao hơn hắn chút ít. Trường Phúc nhìn, gấp rút ngoan ngoãn gọi “Hoàng tỷ!”Khuôn mặt Đường Đường lạnh nhạt, giáo dục đệ đệ “Đừng quấy rầy cữu cữu.”“Nhưng là...” Trường Phúc nghĩ giải Đường nói “Nghe lời.”“... Dạ.” Trường Phúc chu mỏ một cái, quyết định vẫn là nghe lời hoàng tỷ, dắt tay tỷ tỷ, rời đi cùng này, Chân Cảnh Thượng mới cúi đầu nhìn tiểu cô nương trước mắt, thấp giọng nói “Muốn tiếp tục sao?”Khuôn mặt Giang Mi hồng sắp rỉ máu, khó được có chút ít tiểu tỳ khí trừng mắt liếc hắn một Cảnh Thượng kìm lòng không được nở nụ thấy hắn tươi cười, Giang Mi lại một lần nữa đỏ mặt. Hắn cười rộ lên, sao lại càng đẹp mắt vậy chứ?Buổi tối Chân Bảo Lộ dẫn một đôi trai gái hồi cung, tiểu Trường Phúc kể chuyện hôm nay nhìn thấy cữu cữu hôn miệng Giang tỷ tỷ với nương. Chân Bảo Lộ vừa nghe, liền nói lời thấm thía “Chuyện này trừ nương. Không được phép nói cho người khác biết.”Tính tình đệ đệ nàng lạnh nhạt, cũng chỉ có Giang Mi mới có thể khiến hắn trở nên ôn hòa chút ít. Nàng là người từng trải, biết thiếu niên huyết khí sôi trào cùng một chỗ với tiểu cô nương mình thích, tránh không được nghĩ thân cận. Nhưng nàng tin tưởng đệ đệ nhà mình, là biết rõ đúng Trường Phúc gật gật đầu “Ta biết rõ. Hoàng tỷ cũng nói như vậy.”Chân Bảo Lộ ngẩn ra “Đường Đường cũng nhìn thấy?”Tiểu Trường Phúc nói “Phải. Ta còn tưởng rằng cữu cữu bắt nạt Giang tỷ tỷ, nhưng hoàng tỷ bảo ta không cần lo, kéo ta đi, còn dặn ta không được phép nói cho người khác biết, nếu không người khác sẽ nói xấu Giang tỷ tỷ.”Chân Bảo Lộ cũng là không chỉ một lần thấy khuê nữ mình nghiêm trang dạy bảo nhi tử, hai người rõ ràng là cùng tuổi, tính tình sao khác biệt đến ngày kia, tiểu thái tử Trường Phúc viết xong công khóa liền đi tìm nương, lại phát hiện nương không ở tẩm điện, lại chạy tới ngự thư phòng, phụ thân cũng không ở Trường Phúc chép miệng, tất nhiên là phụ thân cùng nương vụng trộm chơi cái gì, liền nện chân ngắn đi ngự hoa viên vạng mùa hè có chút ít nóng bức, một góc hồ sen ngự hoa viên, bốn phía không sen xanh biên biếc, ngẫu nhiên chuồn chuồn bay ở trên, xen lẫn hương sen. Ở chỗ sâu trong hồ sen, một chiếc thuyền lá nhỏ ngừng ở chỗ này, bị tầng tầng lớp lớp lá sen xanh biếc che dấu cực kỳ chặt chẽ, khẽ lay động.“Ưm... Là Trường Phúc.” Chân Bảo Lộ nhẹ nhàng nhéo nhéo bả vai nam Nhượng hôn nàng một cái, cái trán không ngừng tuôn mồ hôi, trầm giọng nói “Đừng quản hắn. Đã chín tuổi, sau này không thể lại để hắn dính nàng.”Chân Bảo Lộ buồn cười, chỉ là muốn nói, bị đụng phải đứt Nhượng nhìn qua người dưới thân trắng nõn mảnh khảnh, dưới lá sen xanh biếc càng như mỹ ngọc. Tiết Nhượng hít sâu một hơi, càng làm Bảo Lộ nghe con nhà mình gọi từng tiếng, gắt gao cắn môi, sợ mình phát ra âm thanh, đợi nhi tử đi xa một chút, mới ảo não nện lồng ngực nam Nhượng nắm chặt tay nàng, đưa đến bên môi mình, nói “Tiểu Lộ, ta yêu nàng.”Chân Bảo Lộ cảm giác mình quá không có cốt khí, cũng bởi vì hắn nói những lời này, bỗng chốc liền không giận. Nàng giương mắt, nhìn qua đôi mắt nam nhân thâm tình, mân mím môi, mới khẽ mỉm cười nói “Ta biết rõ.”Tiết Nhượng cười cười, cúi người nhẹ khẽ hôn nàng một nàng vĩnh viễn sẽ không biết ta yêu nàng đến mức quá không sao cả, nàng chỉ cần mỗi ngày đều vui vẻ là được rồi.
Chân Bảo Chương cười nhẹ nhàng, nói "Ta có thể có ý gì? Chỉ là có lòng tốt tới nói cho Lục muội muội biết thôi, hôm nay vừa lúc Lục muội muội ở Linh Phong tự, thì hãy thay Tiết Đại công tử cầu phúc, để hắn tránh được một kiếp đại nạn không chết đi."Trên mặt Chân Bảo Chương vui sướng khi người gặp họa, nói dễ dàng đấy, nhưng lúc biết tin tức, trong lòng vẫn từng có lo lắng. Suy cho cùng nàng đã từng coi trọng nam nhân này, nhưng hắn mắt mù, lại thích Chân Bảo Lộ. Vả lại hiện giờ Chân Bảo Chương đã là Tĩnh Vương Trắc phi, tuy nói không có ân ái sau khi cưới, nhưng trong đêm động phòng hoa chúc Tĩnh Vương cũng dịu dàng, khiến nàng thấy được trên giường người nam nhân này cũng cường tráng tài giỏi, vậy thì, Chân Bảo Chương tự nhiên đối với Tĩnh Vương càng để tâm Bảo Lộ liếc mắt nhìn Chân Bảo Chương một cái, biết mặc dù Chân Bảo Chương thích đối nghịch cùng nàng, nhưng loại sự tình này, hẳn không bịa đặt vô căn cũng không hỏi nhiều nữa, vội vội vàng vàng đi tìm Từ trong đại điện, vừa lúc Từ thị đi ra, nhìn bộ dáng khuê nữ hốt ha hốt hoảng, liền nhíu mi trách nói "Nhìn con thử xem, tính tình trẻ con khi nào thì có thể thay đổi?"Nhưng Chân Bảo Lộ đỏ mắt nói "Mẫu thân, hình như Đại Biểu Ca xảy ra chuyện rồi."Chân Bảo Lộ đem lời của Chân Bảo Chương nói cho bà biết. Từ thị vừa nghe, lúc này trong lòng mới lo lắng, cũng không ở lâu lại Linh Phong tự, cùng Chân Bảo Lộ xuống theo đường đi Chân Bảo Lộ lo lắng trùng trùng, dưới loại tình huống này, nàng không thể làm gì, chỉ có thể lo lắng suông. Mà Từ thị ngồi bên cạnh khuê nữ, sửa sang lại ống tay áo, nghiêng đầu nhìn nữ nhi, vốn muốn an ủi vài câu, lại đột nhiên phát hiện bà chưa từng làm qua loại chuyện này, không biết nên nói cái lòng Từ thị tự trách, ôn nhu nói "Con yên tâm, Tiết Nhượng làm việc ổn trọng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."Nhưng Chân Bảo Lộ nghe không vào, chỉ nhàn nhạt gật đầu. Từ thị ngẩn ra, cũng không có nói khi Chân Bảo Lộ trở về phủ Tề Quốc Công, Chân Như Tùng vừa vặn hạ triều trở về, nàng vội vàng tiến lên hỏi gấp "Phụ thân, người có tin tức của Đại Biểu Ca sao?"Chân Như Tùng ngẩn ra, hơi kinh ngạc vì nữ nhi vậy mà biết rõ, mặt mày ôn hòa nói "Chúng ta vào trong rồi nói."Chân Bảo Lộ gật gật đầu, vội vàng đi theo Chân Như Tùng vào trong, mà Từ thị lại theo ở phía phủ, Chân Như Tùng mới nói tin tức vừa nghe được với Chân Bảo Lộ. Nguyên lai là ngay lúc Tĩnh Vương bình định chiến loạn biên quan thì gặp được quân địch đánh lén, tử thương thảm trọng, Tĩnh Vương cùng Tiết Nhượng đều bị thương, nhưng Tĩnh Vương chỉ là bị thương nhẹ, Tiết Nhượng thì khá Như Tùng nói xong, thấy nữ nhi lo lắng, vổ về nói "Con yên tâm, tuy nói Nhượng nhi bị thương nặng chút, nhưng hôm nay đã thoát khỏi nguy hiểm, tánh mạng không sao."Chân Bảo Lộ lẳng lặng nắm chặt hai tay, thở dài nhẹ nhõm một hơi "Vậy là tốt rồi."Chân Như Tùng giơ tay vuốt ve đầu con gái, mặc dù trong lòng ông cũng lo lắng, nhưng vào thời điểm này, ông không thể biểu lộ ra trước mặt của con gái. Giọng nói ông trầm ổn "Nam nhân lên chiến trường, nhận chút thương tổn, lưu vài vết sẹo cực kỳ bình thường, không ăn chút khổ cực, ngày sau như thế nào đính thiên lập địa, che gió che mưa thay người nhà?"Lúc này Chân Bảo Lộ mới dễ chịu vậy, nàng đã biết Tiết Nhượng theo võ học, liền nghĩ tới điểm này. Nhớ đến mới vừa rồi nàng bởi vì lời nói của Chân Bảo Chương mà rối rắm, dù sao trong trí nhớ của nàng, đời trước chỉ biết Tiết Nhượng theo võ học, sau đó thì không biết gì nữa. Cho nên khi Chân Bảo Chương nói Tiết Nhượng sinh tử chưa biết, liền lập tức liên tưởng đến đời trước nàng không nghe nói qua Tiết Nhượng, có lẽ bởi vì hắn đã sớm chết trận sa trường. Hiện giờ nghĩ lại, nàng thật sự là hồ đồ, ví như Tiết Nhượng thật sự bởi vậy mà chết, nàng không có khả năng không Như Tùng ôn nhu nói "Tốt rồi, nếu có tin tức gì, phụ thân khẳng định nói cho con biết trước tiên, con cũng đừng lo lắng nữa, nhanh về phòng nghỉ ngơi một chút, đừng nghĩ lung tung nữa."Chân Bảo Lộ đã ổn định cảm xúc, liền đứng dậy trở về U U Hiên. Lúc này Từ thị mới đi đến bên cạnh Chân Như Tùng, thấy phu quân nhà mình nhíu mày, đau lòng nói "Tuy Tiết Nhượng thật tốt, cứ một mực theo võ học, ngày sau tránh không được khiến Tiểu Lộ lo lắng hãi hùng." Trong giọng nói, có vài phần hối hận đã đem nữ nhi gả cho Như Tùng Chân Như Tùng nghe xong thì khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống, gằn từng tiếng nói "Việc làm của Nhượng nhi bây giờ, đó là chuyện trong lòng ta muốn làm ngày xưa. Đứa nhỏ này, là ta thấy ổn trọng nhất cũng cực kỳ có gan dạ sáng suốt." Ông cũng không nhìn Từ thị, mà gương mặt của Từ thị đã sớm tái đi, khẩn trương do dự không biết nên nói cái gì. Chân Như Tùng nói, "... Ngày sau không cần nói những lời như vậy nữa."Tuy là giọng điệu nhàn nhạt, lại khiến trong lòng Từ thị kinh hãi, vội nói "Là thiếp thân hồ đồ."Nói đến sau khi Chân Bảo Lộ trở về phòng, lấy trong ngăn tủ ra phong thư Tiết Nhượng viết cho Nhượng đã rời đi hơn hai tháng, nhưng đã gửi thư cho nàng một lần, bên trong viết nhiều chuyện linh linh này nọ, đến cuối thư còn nói sau này mỗi tháng đều sẽ gửi cho nàng một phong thư. Chân Bảo Lộ thành thật nghiêm túc xem, chỉ là lúc ấy nàng có chút thương cảm bởi vì tỷ tỷ xuất giá, sau khi xem xong cũng không để trong lòng. Tháng này Tiết Nhượng không có gửi thư, nàng lại cảm thấy đại khái tính tình nam nhân cẩu thả, tám phần đem chuyện này quên đi, cũng không có nghĩ giờ xem ra, là vì chiến sự khẩn cấp, mà hắn còn bị trọng tay trắng nõn của Chân Bảo Lộ nắm chặt lá thư, đầu ngón tay trở nên trắng bệt, nhìn nét chữ cứng cáp hữu lực như rồng bay phượng múa bên trên, biết đây là trong lúc cấp bách tranh thủ chút thời gian mà viết. Chân Bảo Lộ thở dài một hơi, cẩn thận xếp lá thư lại, một lần nữa đem cất kế khi đi trường nữ học, Tiết Nghi Phương nói việc này với Chân Bảo Lộ. Đến khi nhìn thấy bộ dáng của Chân Bảo Lộ tỏ vẻ đã sớm biết, Tiết Nghi Phương mới nói "Đúng vậy, muội là vị hôn thê của đại ca ta, chuyện này nên nói cho muội biết trước tiên, làm sao đến phiên ta nói với muội." Lại nhíu mi trầm giọng nói, "... Bất quá ta nghe nói, vốn là đại ca của ta sẽ không bị thương, nhưng là vì cứu Tĩnh Vương đó."Chân Bảo Lộ ngẩn người, hỏi "Thật sự?"Tiết Nghi Phương gật gật đầu, hai tay chống cằm nói "Ta nghe phụ thân nói, nên sẽ không sai." Vẫn là Tiết Nghi Phương bênh vực cho Tiết Nhượng người đại ca này, lẩm bẩm bất mãn nói, "Cứu Tĩnh Vương làm gì chứ? Mạng của đại ca cũng là mạng, nếu lỡ có nguy hiểm..."Chân Bảo Lộ cũng nghĩ như vậy, không muốn Tiết Nhượng mạo hiểm, nhưng lúc này Tiết Nhượng đi theo Tĩnh Vương, gánh vác trách nhiệm bảo hộ Tĩnh Vương. Tĩnh Vương là hoàng tử được Tuyên Hòa đế sủng ái nhất, nếu Tiết Nhượng không đi cứu, lỡ như Tĩnh Vương xảy ra chuyện, Tiết Nhượng cũng không thể trốn tránh trách đây Chân Bảo Lộ nói chuyện cùng Tiết Nghi Phương, Từ Tú Tâm ngồi ở bên trên cười cười, lên tiếng một cách kỳ quái "Cũng đúng thôi, đâu phải người nào cũng giống như đại ca của ta, ai đó chọn tới chọn lui lại chọn một kẻ lỗ mãng chỉ biết múa đao lộng thương, hiện giờ hối hận, có thể oán ai đây?"Nếu là lúc trước Từ Tú Tâm đối nghịch với Chân Bảo Lộ, không có ý xấu, thì sau khi Từ Thừa Lãng bệnh nặng một hồi, Từ Tú Tâm liền cực hận Chân Bảo Lộ. Mà chuyện tình ở biên quan, đã truyền tới Hoàng Thành, tất cả cô nương ở trường nữ học đều là khuê nữ thế gia, đương nhiên đã nghe thấy. Từ Tú Tâm biết cũng không có gì Nghi Phương buồn bực, lập tức quăng tới một câu "Quả nhiên là miệng chó phun không ra ngà voi!"Tiết Nghi Phương đang nổi nóng, hiển nhiên nói được rất khó Tú Tâm cáu giận, đứng dậy muốn đi qua, vẫn là cô nương bên cạnh can gián mới chịu thường Chân Bảo Lộ tại trường nữ học được nhiều người thích, lúc này được bọn họ tụ lại thành tốp năm tốp ba an ủi. Những tiểu cô nương này tuy là có lòng tốt, vẫn cảm thấy, Chân Bảo Lộ xinh đẹp lại có xuất thân hiển hách, hoàn toàn không cần thiết phải đi theo một phu quân chọn võ học. Nguyên nghĩ tới, lấy thanh danh của Chân Bảo Lộ, việc hôn sự không nên còn chưa đến lễ cập kê đã sớm định ra như vậy, cuối năm tới là đính thân công tử phủ An Quốc Công, chúng tiểu cô nương cũng có nghe thấy. Không thể không nói, đích thật là người tuấn mỹ vô song sáng sủa lịch sự, nhưng cho dù mặt mày có đẹp, cũng không thể coi như ăn cơm. Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, tiểu cô nương nào nguyện ý xuất giá để sau này cả ngày lo lắng đề phòng?Bởi vậy, mọi người cảm thấy Chân Bảo Lộ chọn mối hôn sự này thật không tuy Từ Tú Tâm được nuông chiều ương ngạnh, các nàng cũng phải thừa nhận, vị đại ca kia xác thực xuất chúng. Thẩm Trầm Ngư đã thành dáng dấp kia rồi, Từ đại công tử tác phong nhanh nhẹn tao nhã còn chủ động cầu thân, hành động đó không biết đã khiến bao nhiêu tiểu cô nương sinh lòng hâm mộ, chỉ cảm thấy Từ đại công tử là người có tình có nay Chân Bảo Lộ chẳng muốn gây gỗ với Từ Tú Tâm, chỉ ngồi tại chỗ đọc sách, nhìn cũng không thèm liếc nhìn nàng ta một như vậy lại qua hai thời điểm cuối tháng năm, bên biên quan truyền đến tin chiến thắng, mà trận này Tĩnh Vương đánh cũng rất hay, ít ngày nữa sẽ trở về Hoàng tin tức này, Chân Bảo Lộ coi như thở phào nhẹ nhõm một ngày Tĩnh Vương cùng Tiết Nhượng mang binh về Hoàng Thành, Chân Bảo Lộ lựa chọn cẩn thận, mặc bộ xiêm y tề ngực màu hồng thêu hoa văn hình lá sen, đem chính mình trang điểm một cô nương đang trong lúc phát triển vóc dáng. Chỉ mới hơn nửa năm, trái lại cao lên không ít, dáng người càng yểu điệu tinh tế, bộ ngực còn căng đầy, vòng eo nhỏ nhắn tha thướt, hai chân thon dài thẳng tắp, cho dù cô nương cũng nhìn không dời mắt ngày Chân Bảo Lộ đi trường nữ học, hiển nhiên ăn mặc bình thường hơn, lúc này trang phục tỉ mỉ, càng xinh đẹp kinh cả Hương Hàn và Hương Đào hầu hạ nhiều năm như vậy, nhìn bộ dáng xinh đẹp của tiểu thư nhà mình, cũng trợn mắt thật to Bảo Lộ cố ý ăn mặc xinh đẹp, nhưng suy cho cùng không muốn làm quá, chỉ khoác một cái áo choàng mỏng, che đi xiêm y xinh đẹp, sau đó đội nón che mặt, lúc này mới hài lòng hướng về phía hai nha hoàn nói "Chúng ta đi thôi."Hương Hàn Hương Đào bắt kịp, theo tiểu thư ra Bảo Lộ mỉm cười đi ra khỏi U U Hiên, nào biết mới vừa đi tới bên ngoài, lại nhìn thấy mẫu thân Từ thị tiến có vào buổi tối Từ thị mới tới xem một chút, trái lại ban ngày rất ít khi tới. Nhưng tâm tình Chân Bảo Lộ đang rất tốt, liền cong cong môi, giọng nói trong vắt gọi "Mẫu thân."Từ thị nhìn cách ăn mặc xinh đẹp của Chân Bảo Lộ, nhất thời nghĩ tới điều gì, hỏi "Đây là muốn ra ngoài?"Đương nhiên Chân Bảo Lộ không thể nói nàng muốn ra ngoài nhìn Tiết Nhượng, nên nói "Hôm nay con hẹn Nghi Phương biểu tỷ đến tiệm sách."Tiểu cô nương có một đôi mắt to vừa sáng vừa tròn, lại óng ánh, nói lời nói dối cũng không nháy mắt. Ngay cả lão thái thái thông minh nhanh trí có đôi khi nhìn mắt to của cháu gái, cũng không chịu nổi. Nhưng Từ thị làm mẫu thân, trong lòng lại sáng tựa như thị chậm rãi mở miệng nói "Ta biết hôm nay là ngày Đại Biểu Ca của con trở về, nhưng một cô nương phải biết dè dặt, nếu không sẽ bị người khác xem thường. Con có biết nếu như để người ngoài nhìn thấy, sẽ nói con như thế nào không?"Mặt Chân Bảo Lộ nóng bừng, biết mình không gạt được bà, nắm chặt hai tay suy nghĩ, rồi sau đó nói "Con chỉ đứng trên trà lâu, từ xa nhìn thôi." Nàng sợ mẫu thân không đáp ứng, liền bổ sung thêm, "Hơn nữa hôm nay không phải chỉ có một mình con, đa số những cô nương ở trường nữ học đều đến, đây bất quá chỉ là thuận đường, xong rồi con còn phải hẹn gặp các nàng ấy trò chuyện nữa." Đây là lời nói thái độ Từ thị cứng rắn, không cho phép nữ nhi làm ra hành vi không có chút dè dặt, nói "Mẫu thân sẽ phái người đi nói một tiếng, hôm nay con ở lại phủ, chỗ nào cũng không cho đi." Lúc trước có Chân Bảo Quỳnh, chuyện của Chân Bảo Lộ, Từ thị liền mở một con mắt nhắm một con, nhưng Chân Bảo Quỳnh xuất giá rồi, Chân Bảo Lộ là cô nương duy nhất của đại phòng, hiển nhiên mọi chuyện đều phải làm tốt nhất, nếu ngày nào bị người nắm được chỗ sai, lại bị nói tùm lum ra Bảo Lộ lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn nói "Mẫu thân, tại sao người có thể như vậy chứ?... Chuyện này hôm qua con đã nói với phụ thân, phụ thân cũng ngầm đồng ý rồi."Không nói đến Chân Như Tùng thì thôi, nhắc tới, khuôn mặt xinh đẹp của Từ thị lập tức chìm xuống, lạnh lùng nói "Ta xem ngươi chính là bị cha ngươi làm hư rồi, dù sao hôm nay có ta ở đây, không cho ngươi không biết quy củ đi ra ngoài..." Nói xong, liền phân phó Chúc ma ma đứng ở một bên nói, "Còn không nhanh đưa tiểu thư vào phòng."Chúc ma ma ngẩn ra, nhìn bộ dáng này của Từ thị, thường ngày đều không để ý tới tiểu thư, hiện giờ lại đột nhiên muốn quản. Tuy rằng Chúc ma ma bất mãn, nhưng dù sao cũng chỉ là một hạ nhân, không dám nói gì, chỉ đi đến bên cạnh Chân Bảo Lộ, nhỏ giọng vổ về nói "Tiểu thư, hay là nghe phu nhân? Theo lão nô đi vào đi."Chân Bảo Lộ vừa tức vừa giận, lúc này mới chu mỏ xoay người đi vào ngồi trên ghế trước cửa sổ, nhìn mặt trời gay gắt phía ngoài, tiếng ve kêu liên tục không ngừng làm cho nàng cực kỳ bực một lúc lâu, Chân Bảo Lộ không nhịn được nữa, đột nhiên đứng tường cao ở hậu viện, Hương Hàn Hương Đào cùng Chân Bảo Lộ ba người cẩn thận đem cây thang đặt thật tốt. Chân Bảo Lộ vỗ vỗ tay, nhấc váy leo Đào bên cạnh lo lắng nói "Tiểu thư, tường cao quá, nếu bị té thì sao? Hay chúng ta nghĩ biện pháp khác đi?"Chân Bảo Lộ làm gì còn lo những thứ này? Hiện nay thời giờ đã không còn sớm, nếu nàng còn không đi, sẽ không kịp nhìn thấy Tiết Nhượng vào thành. Nàng cúi đầu nhìn nàng ta, tươi cười sáng chói, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm vô song, mở miệng nói "Yên tâm, ta sẽ cẩn thận." Động tác của Chân Bảo Lộ lưu loát leo lên tường, rồi sau đó run run rẩy rẩy đứng trên mái nhà, nhìn xuống như Bảo Lộ có chút đầu váng mắt hoa, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, lúc này mới nhấc váy nhảy xuống.
Tác giả Thể loại Cổ Đại, Trọng Sinh, Ngôn TìnhNguồn DĐ Lê Quý ĐônTrạng thái FullSố chương 163Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Thể loại Trọng sinh, ngọt sủng, đời cổ 155c đã hoànEditor Skinny Cat, meoOmConverter gachuaol - tangthuvienNhân vật chính Chân Bảo Lộ, Tiết Nhượng Vai phụ Song trùng sinh Khác Tình yêu vợ chồng, ngọt sủng~ Trước đây, Chân Bảo Lộ vì muốn quá kiếm tìm danh tiếng sự giàu có, sống vô cùng kiêu ngạo và khao khát danh vọng. Tuy nhiên, kết quả là cô đã trở thành phụ nữ của một gia đình ma chết người. Sau khi trọng sinh, Chân Bảo Lộ quyết định sống một cuộc sống đơn giản và tích cực, chăm sóc tốt cho cặp song sinh của cô và tìm kiếm một người chồng tốt. Về tiêu chí của cô, người chồng của cô phải khỏe mạnh, thành thật và có chút kiến thức nhà cửa. Khi Chân Bảo Lộ lấy chồng và trải qua cuộc sống hôn nhân, cô luôn là một người vợ tận tình và chăm sóc gia đình. Mặc dù chồng cô rất đẹp trai và thường được các phụ nữ thèm muốn, nhưng cô vẫn hết lòng yêu và dành sự quan tâm cho chồng mình. Khi chồng cô thăng chức, Chân Bảo Lộ vô cùng hạnh phúc, nhưng vẫn luôn lo lắng và quan tâm đến chồng. Tuy nhiên, một ngày, cô vô cùng sốc khi biết thông tin rằng chồng mình đã ngoại tình. Nhưng chồng cô đã thay đổi và chấp nhận trách nhiệm của mình. Ông nói với cô "Tôi sẽ cho em một cuộc sống đáng mơ ước mà em mong muốn." Và bắt đầu từ đó, Chân Bảo Lộ được ủng hộ và yêu thương hết mực bởi chồng mình. Đọc truyện này bạn sẽ được thưởng thức một câu chuyện ngọt ngào và hạnh phúc về tình yêu và hôn nhân trong đời sống cổ đại.
Thể loại Cổ đại, trọng sinh, ngọt sủng 155c bản raw đã hoànEditor Skinny Cat, meoOmConverter gachuaol – tangthuvienNhân vật chính Chân Bảo Lộ, Tiết Nhượng ┃ vai phụ Song trùng sinh ┃ khác Nhường đường vợ chồng, ngọt sủng ~Đời trước Chân Bảo Lộ cao ngạo xinh đẹp, tham mộ hư vinh, nằm mộng cũng muốn thấy người sang bắt quàng làm họ, tiếp tục trải qua cuộc sống ăn sung mặc sướng, kết quả đi đời nhà khi sống lại, Chân Bảo Lộ quyết định chân thật sống qua ngày, chăm sóc thật tốt cho hai đệ đệ sinh đôi, còn kén chồng theo tiêu chuẩn khỏe mạnh, thành thật, biết làm chút ít việc thân, Chân Bảo Lộ rất hài lòng với lão công của mình, dù cho lớn lên có bộ dáng rất đào hoa. Chân Bảo Lộ thành thành thật thật làm mộtthê tử ngoan, mỗi ngày tính toán tỉ mỉ sống qua kiến lão công nhà mình từng bước thăng chức, Chân Bảo Lộ chẳng những không có cao hứng, ngược lại lo lắng,Cho đến một ngày truyền tới tin tức – -Lão công tạo phản thành công…- -Tiết Nhượng Nàng muốn cuộc sống ăn sung mặc sướng, ta cho Nam chủ không nói nhiều lắm, nhưng là đau lòng thay cho lão bà ~Ăn vào hiểu ra Ngọt sủng, hằng ngày. Không thích chớ phun.
Tuyên Bình Đế băng hà, lúc Tiết Nhượng sắp đăng cơ, Nhị thẩm Trình thị tới tìm năm nay nàng không lui tới với Trình thị, từ lúc Tiết Nhượng nhiếp chính, mấy nhà nữ quyến quyền quý hoàng thành không ít người đến nịnh bợ nàng, Trình thị cũng ở trong đó. Lúc ấy Trình thị nhịn không được than thở Chân Bảo Lộ tốt số, nguyên cho rằng cả đời phải ở Đồng Châu, không ngờ Tiết Nhượng này có tiền đồ như Trạch bị cấm túc tại Tĩnh Vương phủ, mà Chân Bảo Chương là phi tử Tiêu Trạch, nên bồi Tiêu Trạch, Trình thị xưa nay yêu thương nữ nhi này, lúc trước nàng ấy thất sủng bà sốt ruột không thôi, huống chi nhìn nữ nhi cứ như vậy phí thời gian cả đời. Vì ngày sau, tự nhiên là muốn đi tìm Chân Bảo Lộ cầu xin - - đều là đường tỷ muội, dù ngày xưa không hợp, cũng không có đạo lý thấy chết mà không Chân Bảo Chương lại ương ngạnh, không cho phép Trình thị đi tìm Chân Bảo Lộ, đảo mắt liền tìm được cách lên giường của Tuyên Bình Bảo Chương sớm đã không còn tư thái cao ngạo ngày xưa, ở bên cạnh Tiêu Trạch tuy là thất sủng, nhưng ứng phó Tuyên Bình Đế hoang dâm vô đạo lại là dư dả. Thậm chí, còn ở bên gối Tuyên Bình Đế dèm pha Tiết Nhượng, ba ba ngóng trông Tiết Nhượng ngã ngựa, đáng tiếc Tuyên Bình Đế bất tài nhát gan, biết vị nhiếp chính vương này lợi hại thế nào, nào dám đối phó Tiết Nhượng Bảo Chương lưu ở bên cạnh Tuyên Bình Đế, thật cũng không có cái gì, dù sao phi tử hậu cung Tiêu Trạch, cũng có một bộ phận lựa chọn tiếp tục lưu lại hậu cung, hầu hạ tân hoàng, ngày ăn sung mặc sướng, tổng tốt hơn bị nhốt ở Tĩnh Vương Bảo Lộ ít tiến cung, cũng không có tiếp xúc Chân Bảo Chương, chỉ biết nàng ta ở hậu cung của Tuyên Bình Đế, còn được cho là sủng, như cá gặp hiện thời, Tuyên Bình Đế cũng băng thị biết tính tình nữ nhi của mình bướng bỉnh, lúc này không có thương lượng với Chân Bảo Chương, trực tiếp tìm Chân Bảo Lộ, rõ ràng là trưởng bối, lại bưng thái độ được đoan đoan chính Bảo Lộ xưa nay tâm địa cứng rắn, lại là cái mang thù, tật xấu này đến bây giờ còn không có thay đổi, nhìn thấy Trình thị, liền nhớ lại trước kia, cũng không thèm tôn trọng. Trình thị thấy Chân Bảo Lộ không hợp tác, hạ quyết tâm, lúc này quỳ xuống nói “Tiểu Lộ, Chương nhi dù thế nào cũng là đường tỷ ngươi, ngày xưa ta cùng Chương nhi thật có chỗ không đúng, nhưng hôm nay...” Trình thị đỏ mắt, nghẹn ngào nói, “Chương nhi còn trẻ tuổi như vậy...”Tuyên Bình Đế băng hà, Chân Bảo Chương thân là sủng phi, phải cùng chôn Bảo Lộ nhìn Trình thị quỳ trên mặt đất, nhớ tới nàng cùng Chân Bảo Chương qua lại, lại nghĩ hiện thời một nhà bốn người của nàng hạnh phúc, khó được mềm lòng một tối Chân Bảo Lộ cùng Tiết Nhượng nằm ở trên giường, mây mưa một trận xong, dồn dập thở phì năm nay, Tiết Nhượng bận rộn hơn lúc ở Đồng Châu, nhưng dù bận thế nào, cũng sẽ mỗi ngày về nhà bồi thê nhi cùng dùng cơm, xã giao gì đó, có thể đẩy liền đẩy. Có lẽ là được bảo hộ quá tốt, tính tình Chân Bảo Lộ, cũng thay đổi được ôn hòa một mai Tiết Nhượng sẽ đăng cơ, Chân Bảo Lộ sẽ lấy thân phận hoàng hậu, nhập chủ hậu Bảo Lộ nhắm mắt hậu. Đời trước nàng ngóng trông gả cho Từ Thừa Lãng, làm Hầu phu nhân, lại là yêu cầu xa vời, đời này quyết tâm thực tế sống qua ngày. Gả cho Tiết Nhượng, nàng cũng không có ý định hưởng thụ vinh hoa phú quý, cũng không ngờ, không cẩn thận, phu quân nàng liền thành Hoàng thượng, nàng sắp làm mẫu nghi thiên hạ, trở thành nữ nhân tôn quý nhất Đại Chu.“... Đang suy nghĩ gì?” Tiết Nhượng hôn gò má nàng một cái, ôn nhu hỏi. Trong giọng nam nhân đã lui dục niệm, có chút trầm khàn, nghe vào khiến lòng người tê tê dại Bảo Lộ tựa ở trong lòng hắn, nghiêng đầu nói với hắn “Ta đang suy nghĩ, sau khi chàng lên ngôi, muốn nạp bao nhiêu phi tử.”Nếu là mới vừa thành thân, Chân Bảo Lộ có lẽ còn sẽ nghĩ như vậy, nhưng hôm nay phu thê vài năm, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được nam nhân này chung tình với mình, cũng biết, trừ mình ra, hắn sẽ không cần nữ nhân khác. Nàng có thể tự tin cùng chắc chắn như vậy, toàn bộ là bởi vì biểu hiện ngày thường của Nhượng cười cười. Đế vị này, đời trước hắn lại không phải không ngồi qua. Kỳ thật hắn muốn nói là, long ỷ này cũng không có cái gì khác biệt cái ghế bình thường, đời trước hắn muốn ngồi long ỷ này, bất quá là muốn cho nàng xiêm y đẹp nhất châu báu đắt tiền nhất thế gian này, nàng sĩ diện, hắn liền cho nàng tất cả những thứ nữ nhân đều muốn. Nhưng cuối cùng nàng lại không thể hưởng thụ... Đời này, hắn cũng là muốn để nàng trải qua ngày tốt lành. Tất cả tiếc nuối đời trước, hắn đều đền Nhượng cúi đầu hôn môi nàng, hôn vài cái, cứ nhẹ nhàng như vậy, cũng không dời đi. Hắn nói “Chớ suy nghĩ lung tung, có nàng liền đủ ta lăn qua lăn lại, còn muốn nữ nhân khác làm cái gì?”Có đôi khi hắn cũng không hiểu tại sao những nam tử kia thích tam thê tứ thiếp, có một người vợ thế này, hắn sủng còn không kịp, nơi nào còn có thời gian xử lý nữ nhân biết hắn sẽ nói như vậy, nhưng nàng chính là thích nghe. Chân Bảo Lộ cũng hôn hắn một cái, nháy mắt nói “Như vậy thì tốt, ta nói rõ ràng, hai ta thành thân bấy lâu, tính tình ta chàng cũng biết rõ, không phải là hiền thục rộng lượng, làm không được hiền hậu.”Tiết Nhượng biết nghe lời phải “Nàng thích như thế nào liền như thế nấy, không cần bởi vì ta ủy khuất mình. Nàng là thê tử của ta, hoàng hậu Đại Chu, không cần miễn cưỡng mình đến nịnh nọt người khác, mà là bọn họ tới nịnh nọt nàng. Hiện nay như vậy, sau này cũng là như thế...” Nói, hắn cầm tay nàng, tiến đến bên miệng hôn một cái, con ngươi đen ôn nhu nhìn nàng, “Chỉ cần chăm sóc tốt bản thân, bồi ở bên cạnh ta là được.”Nữ nhân đại khái đều không chịu nổi dỗ ngon dỗ ngọt như vậy, huống chi còn từ nam tử tuấn mỹ vô song, Chân Bảo Lộ cảm thấy, từ lúc hắn nhiếp chính tới nay, không chỉ những thứ khác có tiến bộ, công phu ngoài miệng cũng lợi hại rất nàng thích Bảo Lộ ừ một tiếng, sau đó mới nhớ tới ban ngày Trình thị tới, bất quá nàng biết Tiết Nhượng xưa nay không quan tâm loại chuyện này, liền cũng không nói với Tiết Nhượng đăng cơ, khắp chốn mừng Bảo Lộ mặc một thân phượng bào nặng nề rườm rà đẹp đẽ quý giá vô song, đứng ở bên cạnh Tiết Nhượng. Lúc ấy nàng nhìn văn võ bá quan dưới chân, mới cuối cùng cảm nhận được cảm giác làm hoàng hậu, sau đó thoáng quay đầu, nhìn Tiết Nhượng bên cạnh - - thấy hắn mặc long bào màu vàng sáng, chững chạc nội liễm, không giận tự uy, nhưng ở trong mắt nàng, bất quá chỉ là phu quân Chân Bảo Lộ nàng mà không có cái gì thay lệ cũ, buổi tối tân đế ngủ lại Khôn Trữ Cung của hoàng hậu. Huống chi tân đế này không có phi tử tối Chân Bảo Lộ tắm rửa xong, ngồi trên giường thêu đồ án long phượng, vừa nghe Tiết Nhượng trở về, vẫn còn ngồi, còn là Chúc ma ma nhắc nhở, nàng mới chậm quá đứng ma ma biết quan hệ phu thê Chân Bảo Lộ cùng Tiết Nhượng rất tốt, nhưng lúc này Tiết Nhượng đã là Hoàng thượng, lễ nghi nên có vẫn nên làm lại là Tiết Nhượng, nhìn thấy nàng liền bước đi thật nhanh tiến lên đón chào, nắm chặt tay nàng, dắt nàng đi bên Bảo Lộ thấy gương mặt tuấn tú của hắn khẽ phiếm hồng, mắt cũng sáng long lanh, mới hỏi “Uống rượu?”“Ừ.” Tiết Nhượng đáp lời, nhìn nàng thành thực khai báo, “Không có uống say, chỉ hơi nhiều hơn bình thường.”Hôm nay là ngày vui, tránh không được uống rượu nhiều Bảo Lộ biết rõ hắn, thấy hắn nói như vậy, liền mệnh cung tỳ hầu hạ đi chuẩn bị canh giải rượu, lại nói với hắn “Chàng đi vào tắm rửa trước.”Hắn gật gật đầu, cực nghe lời tiến phòng Bảo Lộ nhìn qua bóng lưng cao lớn rắn rỏi mặc long bào màu vàng sáng, thoáng nhíu mày, cảm thấy dù hắn làm Hoàng thượng, cũng không có gì khác ngày thường, hôm qua hắn còn cố ý nói, ở nơi riêng tư, hai người bọn họ liền xưng hô như bình Bảo Lộ nhìn tẩm cung to như vậy, cảm giác cả nhà bọn họ, bất quá là đổi chỗ ở mà thôi, cái khác căn bản không có thay đổi ma ma thấy Tiết Nhượng đi vào, mới nhỏ giọng nhắc nhở “Nương nương, tuy nói tình cảm giữa Hoàng thượng và ngài tốt, nhưng hôm nay đến cùng là không như xưa, ngài cũng chú ý nhiều chút ít.” Chân Bảo Lộ có thể làm hoàng hậu, Chúc ma ma phi thường vui vẻ, tuy nói mấy năm này, tình cảm hai vợ chồng nàng nhìn ở trong mắt, nhưng lúc này không phải thăng quan bình thường, Tiết Nhượng nhưng thăng thành Hoàng Bảo Lộ làm không được bộ dáng kính cẩn nghe theo ở trước mặt Tiết Nhượng, bất quá nàng cũng hiểu Chúc ma ma là hảo tâm, lập tức liền đáp ứng, nhưng hành động cụ thể lại là không Nhượng tắm rửa xong đi ra, Chân Bảo Lộ giúp hắn xoa xoa lọn tóc, những người khác trong tẩm điện, tất nhiên là thức thời lui đó hai người đều ngồi vào bên giường, Chân Bảo Lộ nhìn tẩm cung trang hoàng hoan hỉ, mới cười một tiếng nhìn Tiết Nhượng nói “Cứ như thành thân...” Nàng nói, ngượng ngùng chống lại ánh mắt của nam nhân trước mặt, thấy trong mắt của hắn liên tục ngậm ý cười ấm Bảo Lộ thấy hắn như vậy, càng giống tân lang ngốc ở đêm động phòng hoa chúc, không khỏi buồn cười “Nghĩ cái gì?”Tiết Nhượng cười cười, ôm nàng hôn một cái “Không có gì.”Chỉ là nghĩ đến, đời trước lúc hắn đăng cơ, một mình ngồi suốt cả một buổi tối trong Khôn Trữ Cung trống rỗng. Hắn đem tẩm cung hoàng hậu này, bố trí thành bộ dáng nàng thích, nhưng bồi hắn, cũng chỉ có bài vị của ràng đã là chuyện đời trước, những năm gần đây, số lần hắn hồi tưởng càng ngày càng ít, hôm nay lại là khó được phá lệ nhớ lại rõ ràng một đêm ngủ kế Chân Bảo Lộ đi chỗ Chân Bảo Bảo Chương như cũ ăn mặc tinh xảo vô song, trang dung rực rỡ, nàng biết mình có thể ở chỗ này, không cần chôn theo Tuyên Bình Đế, là nhờ Chân Bảo Lộ. Cho dù nàng không muốn thỉnh cầu Chân Bảo Lộ, nhưng cái gì nhẹ cái gì nặng nàng còn phân được rõ. Nàng còn trẻ, nàng không muốn là, lúc này, Chân Bảo Chương nhìn Chân Bảo Lộ mặc cung trang hoàng hậu bước vào tẩm cung của mình, lại cảm thấy chói trước nàng đi theo bên cạnh Tiêu Trạch, sau lại theo Tuyên Bình Đế, nàng không có lúc nào là không muốn làm hoàng hậu, nhưng hết lần này tới lần khác, thứ nàng hằng mơ, đều bị Chân Bảo Lộ dễ dàng có được. Hiện nay Tiết Nhượng thành hoàng đế, hậu cung không có phi tử khác, độc sủng Chân Bảo Lộ, này là phúc khí cỡ Bảo Chương gắt gao bóp hai tay, biết rõ mình này lúc này không nên đắc tội nàng ta, nhưng vẫn là nuốt không trôi cơn tức người nói mấy lời, ý tứ Chân Bảo Lộ, liền là tìm lý do tống nàng xuất cung, đổi thân phận, dựa vào dung mạo nàng, vẫn là có thể tái Bảo Lộ thật vất vả hảo tâm một lần, Chân Bảo Chương lại cảm thấy nàng ta chủ tâm khoe khoang trước mặt nàng, điên cuồng nói “Ngươi thật cho là mình được người người sủng ái, hết sức hạnh phúc sao? Nương ngươi - - “Chân Bảo Chương vừa muốn mở miệng, liền thấy nam tử cao lớn mặc long bào màu vàng sáng đi đến, thấy mặt hắn lạnh như băng, hoảng sợ im miệng không nói. trễ rồi cưngTiết Nhượng đã không phải là Tiết Nhượng ngày Bảo Chương đột nhiên sinh ra sợ thanh tỉnh lại, mặc dù muốn nhìn Chân Bảo Lộ thống khổ, nhưng nếu là nói ra chuyện Từ thị, vậy nàng cùng nương nàng cũng sẽ bị tra Bảo Lộ đối lời Chân Bảo Chương nói không có hứng thú, nhưng nghe nàng ta nhắc đến nương mình, ngược lại khó được nghiêm túc nghe, không ngờ lúc này, Tiết Nhượng Tiết Nhượng dẫn nàng ra ngoài, cầm tay nàng, nhàn nhạt hỏi “Sao tới nơi này?”Chân Bảo Lộ nói chi tiết “... Ta mới không tốt bụng như vậy, chỉ là lần này khó được mềm lòng, tam đường tỷ này, nếu có thể xuất cung, lập gia đình sống qua ngày, ta coi như là làm một việc tốt, xem như là tích phúc cho Đường Đường cùng Trường Phúc.”Tiết Nhượng ừ một tiếng, vẻ mặt cũng có chút nghiêm túc. Chân Bảo Lộ còn tưởng rằng hắn không thích mình lui tới với Chân Bảo Chương, nhéo nhéo bàn tay hắn, thấy hắn cười, cũng khẽ mỉm cười. Chỉ là nàng nghĩ tới lời khi nãy Chân Bảo Chương chưa nói hết, tổng cảm thấy có chỗ nào không thích quá cảm giác này, lập tức liền bị bận rộn xử lí việc trong cung đánh một ngày kia, ngoài cung đột nhiên truyền đến tin tức. Nói là Chân Bảo Chương bị đưa ra ngoài cung sau, tạm thời an trí ở một thôn trang, hôm đó Trình thị cố ý đi thăm nữ nhi, không ngờ đang yên đang lành, tòa nhà này đột nhiên hỏa hoạn, Trình thị cùng Chân Bảo Chương bị vây ở trong phòng, sống sờ sờ bị chết Bảo Lộ mới nhớ tới, hôm đó lời Chân Bảo Chương chưa nói hết, đợi buổi tối Tiết Nhượng trở về, nàng cố ý làm bộ như lơ đãng, thuận miệng nói trước mặt Nhượng vốn là giang hai tay, nhìn thê tử giúp hắn cởi dây lưng, nghe nàng nói như vậy, nơi nào không biết rõ trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, lập tức nắm tay nàng “Tiểu Lộ.”Chân Bảo Lộ ngẩng đầu nhìn Nhượng nhìn mắt nàng, hỏi “Nàng hoài nghi ta?”Tiết Nhượng hiểu nàng rất rõ, Chân Bảo Lộ dừng một chút, không có phủ nhận. Nàng tin tưởng Tiết Nhượng, biết mặc kệ hắn làm chuyện gì, đều là vì tốt cho nàng. Nhưng mặc dù như thế, nàng cũng không thích cảm giác mình bị lừa gạt. Nàng cũng không hy vọng chỉ là hắn đơn phương trả giá, bọn họ là phu thê, một ít chuyện, đều là có thể cùng nhau gánh không lên tiếng, Tiết Nhượng cũng không là trong lòng nàng còn có chút khẳng định, cảm thấy khẳng định là Chân Bảo Chương cùng Trình thị làm cái gì, Tiết Nhượng mới hạ thủ, mà Tiết Nhượng đối nàng xưa nay rất tốt, chỉ cần nàng hỏi, hắn nhất định sẽ lúc này đây, hắn không có nói nàng đoán sai sao?Chân Bảo Lộ cẩn thận giương mắt, quan sát thần sắc hắn, thấy hắn như thể không vui. Chỉ thế này, Chân Bảo Lộ liền tự trách. Nàng đang làm cái gì vậy?Nàng giơ tay lên, xoa bóp mặt hắn, mềm mại gọi “Đại biểu ca.”Lông mi Tiết Nhượng giãn ra một chút, nhìn nàng nói “Tiểu Lộ, ta biết rõ tính tình nàng, nếu thật có chuyện gì, ta sẽ không gạt nàng. Nàng hiện thời cũng đã làm nương, ta sẽ không chỉ xem nàng như tiểu cô nương lúc trước...”Tiết Nhượng ở trước mặt nàng, cho tới bây giờ chưa từng nói dối, lúc này, Chân Bảo Lộ nơi nào còn nghi ngờ cái gì, chỉ ôm hắn nói “Ta biết rõ, chuyện hôm nay, là ta không đúng.”Vì Trình thị cùng Chân Bảo Chương, cần gì chứ?Ngày kế, Chân Bảo Lộ liền phân phó người trước đó được nàng phái đi, bảo các nàng không cần lại tra chuyện Chân Bảo thật sự có nội tình gì, nàng cũng không muốn biết thêm.
sủng thê làm hoàng hậu