Thiên Tình không dám nhìn vào lồng ngực để trần của anh, chỉ đành phải nhìn thẳng vào mắt anh. Xiết chặt chiếc túi trong tay, khẽ khàng nói: "Tôi đi trước, hẹn gặp lại." Việc đã đến nước này, cô còn ở lại thêm nữa cũng chỉ tự chuốc lấy nhục nhã hơn thôi! Tay
Truyện Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán kể về truyện tình cảm tự nhiên của hai người. Anh là tổng giám đốc cao quý của Mạc Thị. Cô là con gái riêng của một gia đình giàu có. Bọn họ vốn là hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không bao giờ gặp nhau.
Truyện Đang Hot: Ngài Tổng Giám Đốc, Buổi Tối Gặp! - Ôn Tiểu Yêu 2,015 Đã được thích: 25 Điểm thành tích: 98. Ngài Tổng giám đốc, buổi tối gặp! Tác giả: Ôn Tiểu Yêu Editor: Team dịch Angels of Death "Cô còn muốn nói chuyện giao dịch không?" "Tôi không bán thân!"
Anh đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Triều, con cưng của thượng đế, ngoại hình tuấn mỹ cuồng dã lại thủ đoạn vô biên, tàn nhẫn vô cùng, không ngờ chỉ sau một lần gặp mặt, lại bị cô mê đắm cô đến mức không thể kiềm hãm.
Tóm tắt truyện Thế nào là một loại yêu không đau Tóm tắt truyện Búp Bê Sữa Của Diệp Thiếu gia Review truyện Tổng giám đốc đối đầu không đau. Truyện 4 Phương October 13, 2022. Kỳ thật cực kỳ ngốc, từ đông cung cấp cầu đến tây bán cầu, từ tây buôn bán cầu
"Tôi xin lỗi, tổng giám đốc." rất hài lòng. Tốt nhất là trong bán kính vài mét thì không nên có người phụ nữ nào khác ngoài Tôn Diệp Nhiên ở bên anh. nơi quy tụ của những con người đam mê đọc và viết truyện. Tổng hợp đủ thể loại từ a tới á, từ truyện
Tôi Xuyên Thành Tổng Giám Đốc Bá Đạo. Một áng văn dở hơi, tự cho phép mình bay bổng. Trích lời tổng giám đốc bá đạo, cốt truyện máu chó, cảnh báo sẽ có "minh học*". Hỗ công, cường cường. Không hiểu thế nào mà sau khi Thẩm Ngôn Án nhặt được một quyển sách
TnNv5I. Cuộc sống nhiều khi có nhiều ngăn trở nhưng lại có lúc vô tình đẩy ta lại gần nhau như một định mệnh. Anh và cô đã vô tình có sợi dây liên kết mật thiết này. Truyện Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán kể về truyện tình cảm tự nhiên của hai người. Anh là tổng giám đốc cao quý của Mạc Thị. Cô là con gái riêng của một gia đình giàu có. Bọn họ vốn là hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không bao giờ gặp nhau. Nhưng trùng hợp thay ở cùng một thời điểm, cùng một nơi cùng một lý do, bọn họ đều bị người yêu thương nhất chà đạp. Mẹ bị hại chết, hung thủ vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật. Vì báo thù, cô tình nguyện hi sinh bản thân, nụ hôn đầu, hôn nhân, thậm chí cả đêm đầu tiên. Lúc anh ta chấp nhận ra giá một tỷ để mua đứa bé của cô , cô khẽ nở nụ cười, dịu dàng cự tuyệt , "Thành thật xin lỗi, ngài giám đốc, tôi không bán." Truyện ngôn tình Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán được xây dựng từ một tình huống ngẫu nhiên nhưng chính điều ấy làm nên sự gắn bó của người người. Giữa dòng đời chộn rộn hối hả, ta đi về đâu để có thể gặp lại nhau và ta sẽ làm gì cho vơi hoài nỗi nhớ. Đọc truyện và cảm nhận nhé ban !!! Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán! Mới Cập Nhật Có Thể Bạn Cũng Muốn Đọc Phế Đô Giả Bình Ao Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn Dan_Nguyen2210 100 Ngày Làm Vợ Hờ Tổng Tài Ác Ma, Xin Hãy Tránh Xa Tôi Ra! Tuyết An Điềm Trúc Mã Quấn Thanh Mai Thương Tố Hoa Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Em Đi Phần 3 Chỉ Có Thể Là Yêu Hân Như Người đến từ bóng tối – Tang Giới Hoàn Tang giới
"Không thể nào!" Sở Quốc Vĩ không cần suy nghĩ mà phản bác Vũ Vi, ngay sau đó mặt tức giận nhìn Vũ Vi, "Sở Xa luôn là một đứa bé rât ngoan, con bé làm sao có thể sẽ làm Đồng Kỳ tức chết được? Muốn chọc giận, cũng là mày chọc cho chết!" Nói xong, ông ta đến một bước gần Vũ Vi dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được nói với cô, "Đừng tưởng rằng cô làm mấy cái chuyện hạ lưu kia thì không ai biết, Xa Lan nói với tôi, Đồng Kỳ chết đi là do cô, là cô làm bà ta tức chết , những hình ảnh cùng ghi âm kia của cô tôi thấy tất cả rồi, vốn là xem cô là cốt nhục phân thượng của tôi tôi không cho truy cứu nguyên nhân cái chết của mẹ cô. Ai biết cô lại chẳng biết xấu hổ như vậy, Sở Xa chẳng qua là tốt bụng đi thăm Đồng Kỳ, cô lại lấy oán trả ơn đem cái chết của Đồng Kỳ đẩy lên người Sở Xa, không chỉ như vậy mà còn động thủ đánh con bé, lần này, tôi nói cái gì cũng sẽ không bỏ qua cho cô!" Dứt lời, ông ta chán ghét nhìn Vũ Vi một cái, lui về phía sau một bước giữ vững khoảng cách nhất định với Vũ Vi, giống như gần Vũ Vi sẽ dơ bẩn hai mắt của ông của Vũ Vi không khỏi cả kinh, vô thức nhìn Sở Xa và Xa Lan, chỉ thấy trên mặt mẹ con kia treo nụ cười như ý, còn mặt Sở Xa thì khiêu khích nhìn Vũ Vi, Đồng Vũ Vi, đấu với tôi, cô còn non lắm! Hiện tại cha cũng đứng ở phía cô, không tin lời nói của Đồng Vũ Vi, Đồng Vũ Vi lại khiến cha nóng thành như vậy, xem ra cô ta không thể không bay ngay vào tù, nghĩ tới đây khóe miệng Sở Xa nhếch lên, Đồng Vũ Vi, tất cả đều là cô tự chuốc lấy phiền phức, cũng phải trả giá do cô đánh bản tiểu thư !Cô ta xoay mặt lạnh lùng âm hiểm nhìn Vũ Vi, nhớ tới lúc Đồng Vũ Vi đem băng vệ sinh đã dùng qua nhét vào trong miệng cô, tư vị cái mùi ghê tởm kia, khiến cô ta khó quên đến bây giờ, tay của cô ta không khỏi nắm thành quả đấm thật chặt, lực móng tay đâm mạnh thật sâu vào trong thịt cô ta cũng không hay. Đồng Vũ Vi, chờ lúc cô vào nhà giam, tôi muốn cô mỗi ngày đều thưởng thức loại tư vị này!Sở Quốc Vĩ đau lòng không chịu nổi nhìn gò má của sưng đỏ Sở Xa, sau đó nhìn Trình Vĩ Hào, lạnh giọng ra lệnh, "Trung sĩ, chứng cớ Đồng Vũ Vi đánh con gái của tôi vô cùng chính xác, tôi muốn các người tạm giam cô ta mười lăm ngày." Sau đó ông ta lanh mặt nhìn Vũ Vi, "Sau đó, tôi muốn mời luật sư nổi tiếng nhất kiện cho cô ngồi tù mới thôi! Để cho cô trả giá lớn vì hành động của mình!"Ha ha, ha ha ha! Ha ha ha a!Lúc này ngoài cười ra, Vũ Vi không biết mình còn có thể làm phản ứng được gì cô giễu cợt nhìn cha ruột mình, rõ ràng là không hỏi phải trái đúng sai mà kiện cô, mà còn để cô ngồi tù!Thật là buồn cười, nực cười đến tột cùng!Trình Vĩ Hào từ trước bàn làm việc đi tới trước người của,Vũ Vi lạnh giọng ra lệnh, "Đi thôi."Trong lòng của Vũ Vi rất tức giận, nhưng là vừa có thể như thế nào? Nơi này là đồn cảnh sát, cô ngoài khuất phục còn có thể làm cái gì?Sở Xa rúc vào trong ngực Lục Hàng, trên mặt đều là thâm tình hả hê, bỗng dưng, sắc mặt cô ta chợt lạnh, lạnh lùng nhìn Đồng Vũ Vi, không tiếng động nói, Đồng Vũ Vi vận xui của cô bắt đầu từ bây giờ rồi!Vũ Vi cô ác độc trợn mắt nhìn Sở Xa một cái, rồi sau đó vô cùng miễn cưỡng đi theo sau lưng Sở Quốc Vĩ đi tới phòng tạm lướt qua Sở Xa, cô thấy rất rõ ràng nụ cười hả hê trên mặt Sở Xa càng thêm nồng đậm một chút."Đồng Vũ Vi đánh con gái của ông tôi không thấy, tôi lại thấy được vợ chồng hai người mới vừa ở đồn cảnh sát đánh Đồng Vũ Vi, hơn nữa hiện tại trên mặt của cô ấy còn có dấu năm ngón tay rất rõ ràng !"
Mà người phụ nữ trung niên theo sát Sở Quốc Vĩ , dung mạo xinh đẹp, đôi mắt hạnh nhân, đôi lông mi cong mảnh khảnh, sống mũi nhỏ kiên định, đôi môi mỏng khêu gợi, hai gò má trắng nõn, đôi má lúm đồng tiền thật mặt người phụ nữ nở một nụ cười nhàn nhạt hơi dựa vào bả vai Sở Quốc Vĩ. Bộ dáng hạnh bộ dáng Sở Quốc Vĩ cùng bà Sở hạnh tình Đồng Kỳ không khỏi tê rần. Trong đôi mắt đẹp của bà nổi lên một vẻ bi rất nhanh sau đó bà thu hồi lại vẻ mặt bi thương, ánh mắt tham lam rơi trên người Sở Quốc Vĩ. Đôi mắt tràn ngập thương nhớ đối với Sở Quốc Vĩ. Người đàn ông vô tình cũng là người đàn ông bà yêu nhất !Nhìn bộ dạng đầy tươi cười của Sở Quốc Vĩ, Vũ Vi không khỏi nhíu này vẻ mặt Sở Quốc Vĩ tươi tắn căn bản không giống như một người bị bệnh sắp chết!Tại sao Sở phu nhân lại lừa gạt họ?"Phu nhân khách người tôi đã mời vào rồi." Nữ trung niên đứng ở cửa đại sảnh cung kính người ngồi trên sofa đồng thời ngẩng đầu nhìn cửa đại sảnh,Sở phu nhân ngẩng đầu đồng thời nghi ngờ nói, "Ta không có mời khách?" Đương nhiên bà ta cũng nhìn qua Vũ Vi cùng mẹ Đồng, khuôn mặt tươi cười nháy mắt dừng lại. Đôi mắt thoáng hiện vẻ mặt u ám nhanh chống biến mất. Khóe miệng bà ta hiện ra một nụ cười xấu thời điểm Sở Quốc Vĩ nhìn thấy Vũ Vi cùng mẹ Đồng, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại bị ông ta che khóe miệng Sở phu nhân hiện ra nụ cười xấu xa cùng vẻ mặt kinh ngạc của Sở Quốc Vĩ, Vũ Vi lập tức cảm giác được cô cùng mẹ bị Sở phu nhân tính kế. Cô không suy nghĩ liền kéo mẹ Đồng đi ra, nhưng đã Quốc Vĩ đã đi tới trước mặt Quốc Vĩ từ trên ghế sofa đứng lên, đi vài bước đến trước mặt mẹ Đồng cùng Vũ Vi, ông ta lạnh lùng liếc mắt nhìn Vũ Vi một cái sau đó nhìn mẹ Đồng, trong đôi mắt ông ta tràn ngập vẻ mặt chán ghét, ông ta lạnh lùng chỉ trích Đồng Kỳ, "Cô tới đây làm gì?Không phải cô đã đáp ứng với tôi, mãi mãi sẽ không xuất hiện trước mặt tôi, nay tại sao lại tới nhà tôi?"Nhìn ánh mắt Sở Quốc Vĩ chán tình Đồng Kỳ không khỏi đau xót, bà che đi cảm giác đau đớn tại ngực, ngẩn đầu nhìn Sở Quốc Vĩ ,sắc mặt bà lúc này càng trở nên tái được Sở Quốc Vĩ lạnh giọng chỉ trích, bà cảm giác càng mờ tịt trong lòng càng thêm đau đớn, bà nhìn Sở phu nhân đã từ trên ghế sofa đứng dậy, lại nhìn thân thể cường tráng của Sở Quốc Vĩ, thì thào há miệng thở dốc muốn mở miệng giải thích, nhưng lại không biết giải thích như thế nào vẻ mặt ủy khuất cúi đầu nhìn dưới mặt là Sở Quốc Vĩ lạnh lùng lườm bà một cái, Vũ Vi không sao cả, dù sao cô cũng không đem Sở quốc Vĩ trở thành người thân , bị hắn coi như không có cô căn bản không quan là cô nhìn thấy vẻ mặt Sở Quốc Vĩ chán ghét lạnh giọng chỉ trích mẹ cô, cô nổi giận, Sở Quốc Vĩ dựa vào cái gì chỉ trích mẹ cô?Có tư cách gì chỉ trích mẹ cô?Cô tiến lên một bước đem mẹ Đồng đang cúi đầu che ở phía sau mình, ngẩn đầu vẻ mặt khinh thường nhìn Sở Quốc Vĩ, " Ông nghĩ rằng tôi nguyện ý tới nơi này sao?" Nói xong, cô vươn ngón tay ra chỉ Sở phu nhân bên cạnh Sở Quốc Vĩ, "Là bà ta nói cho chúng tôi biết, ông bị bệnh nặng sắp chết, nên chúng tôi tới nơi này để gặp ông lần cuối, chúng tôi thương cảm ông mới tới. Nói cách khác, nếu như ông không chết cho dù một bước chúng tôi cũng không thèm bước vào căn nhà này!" Nói xong, cô hung dữ trừng mắt Sở phu nhân bên cạnh Sở Quốc Vĩ, lạnh lùng cảnh cáo bà ta, "Sở phu nhân, tôi không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn mẹ tôi, nếu bà không nghe lời, tôi sẽ trả lại gấp đôi cho bà!”
Trác Nhất Phi biết gần đây Vũ Vi đã xảy ra rất nhiều chuyện, tâm tình mệt mỏi, thân thể cũng mệt mỏi, hắn thâm sâu nhìn Vũ Vi, hai tay nhẹ để trên bờ vai cô, lời thề son sắt nói, "Vũ Vi, mình sẽ chờ cậu chờ đến khi cậu muốn yêu đương, muốn chấp nhận mình mới thôi, cho dù là mười năm, hai mươi năm, chỉ cần mình còn sống, mình nhất định sẽ chờ cậu.""Nhất Phi, cậu hà tất phải làm vậy? Mình không đáng. . ." Tâm tình Vũ Vi phức tạp nhìn Trác Nhất Phi, đối với tình cảm của Trác Nhất Phi, cô thật sự không biết nên làm như thế nào cho tốt."Cậu đáng!" Vẻ mặt Trác Nhất Phi kiên định nhìn Vũ Vi Vi nhất thời không biết nên nói cái gì cho tốt,cô muốn nói với Trác Nhất Phi không cần đợi cô, cả đời này, cô không thể yêu hắn, nhưng là cô không đành lòng, Trác Nhất Phi yêu cô nhiều năm như vậy, lại đối xử với cô rất tốt thật sự cô không đành lòng tổn thương Trác Nhất Phi, chỉ đứng ở tại chỗ ngẩn ra nhìn Trác Nhất thấy bộ dáng ngẩn ra của Vũ Vi, Trác Nhất Phi nhịn không được hé miệng cười, hai tay hắn để trên bả vai Vũ Vi xoay cô về phía sau, để cho Vũ Vi đối diện với cửa bệnh viện, "Bên ngoài rất lạnh, cậu trở về nghỉ ngơi đi." Nói xong, hắn buông bả vai Vũ Vi ra. Khi Vũ Vi cảm giác được hai cánh tay Trác Nhất đã buông bờ vai cô ra, cô cũng không quay đầu lại mà bước đi thẳng về phía Nhất Phi vẫn đứng tại chỗ trên mặt mang theo vẻ chờ mong nhìn bóng lưng Vũ Vi, hắn hy vọng Vũ Vi có thể quay đầu lại nhìn hắn một cái, nhưng là hắn thất vọng, Đồng Vũ Vi một cái cũng không có nhìn vào cửa bệnh viện, Vũ Vi đi thẳng về phía trước, đi đến chỗ rẽ ngoặt, cô thở ra một hơi tựa như là mới gỡ được gánh nặng vậy,cô biết khi cô đi về phía trước, Trác Nhất Phi vẫn đứng ở phía sau cô, cô sở dĩ không quay đầu lại nhìn Trác Nhất Phi là vì cô muốn để cho Trác Nhất Phi biết giữa bọn họ là không sớm,Vũ Vi nhận được tin nhắn từ ngân hàng báo trong tài khoản của cô có hơn một tin nhắn, Vũ Vi bị mê hoặc, người nào đột nhiên lại cho cô một vạn a!Không bao lâu, điện thoại của cô vang lên, là Lạc Ngưng Nhi."Có phải có một số tiền kỳ lạ từ trên trời rơi xuống trúng vào đầu cậu rồi hả?" Lạc Ngưng Nhi dựa vào sô pha, chân trần, vừa ăn đồ ăn vặt, một bên gọi điện thoại cho Vũ Vi."Cậu ình sao ?" Vũ Vi mơ hồ cảm giác được khoản tiền này cùng Lạc Ngưng Nhi có quan hệ, nếu không thì làm sao tin nhắn mới đến Lạc Ngưng Nhi liền biết."Mình nào có hào phóng như vậy, mà cho tiền cậu nha!" Lạc Ngưng Nhi nhịn không được cười lên một tiếng.". . . . . . ?""Là công ty Callme đưa cho cậu,đó là tiền thù lao ngày hôm qua cậu thay thế mình đi làm việc." Lạc Ngưng Nhi ngồi thẳng người giải thích cho Vũ Vi nghe."Nhiều như vậy sao?" Vũ Vi giật mình, cô chỉ là cùng Mạc Tử Hiên tham gia yến hội mà thôi, lại được trả thù lao là một vạn?"Như thế nào? Nhìn mấy đồng bạc đó có hứng thú làm tại công ty Callme hay không?" Lạc Ngưng Nhi hỏi Vũ đợi Vũ Vi trả lời, Lạc Ngưng Nhi lại mở miệng nói, "Kỳ thật mình cảm thấy công việc tại Callme rất thích hợp với cậu,thời gian làm việc hầu như là buổi tối, lại không cần đến công ty báo cáo, có công việc thì làm, không có công việc,thì cậu có thể chăm sóc dì Đồng, ban ngày còn có thể tìm công việc khác làm, mà thù lao lại còn rất cao. Nhất cử tam được."Điều kiện quả thực cực kỳ mê người, mà còn cực kỳ thích hợp với cô, Vũ Vi đối với điện thoại thản nhiên nói, " Để mình suy nghĩ."Cúp điện thoại, Vũ Vi liền lên mạng tìm thông tin liên quan đến công ty Callme, sau khi tìm xong, cô cảm thấy được chính mình cũng cực kỳ thích hợp làm việc tại ty Callme là một công ty vô cùng nề nếp, cực kỳ chú trọng sự an toàn của nhân viên, nhân viên ra ngoài làm việc, đều có vệ sĩ theo bên người để bảo vệ, trả thù lao cao, nhưng quan trọng, đi làm việc đại đa số đều là ban đêm.
”Vũ Vi, đừng như vậy.” Lục Hàng không biết vì sao Vũ Vi lại cười to. Trong lòng Lục Hàng hơi khó chịu, anh ta vươn tay nắm lấy bàn tay đang run lên của Vũ Vi, nhìn cánh môi Vũ Vi trắng bệch, Lục Hàng biết trong lòng Vũ Vi rất đau đớn. Bàn tay anh ta không khỏi dùng sức nắm tay Vũ Vi thật chặt, đầy thâm ý nhìn cô, chậm rãi mở miệng nói, “Kỳ thật anh cũng không nỡ xa em, nhưng đối phương vừa có tiền, lại là con gái một. Đến với cô ấy anh có thể rút ngắn thời gian phấn đấu mười năm thậm chí là hai mươi năm, em có thể hiểu cho anh không?”Vì tiền bạc vứt bỏ cô, vẫn còn muốn cô thông cảm? Trong khoảnh khắc đó, Vũ Vi cảm thấy Lục Hàng chẳng qua chỉ là một gã đàn ông không biết xấu hổ, đồng thời cảm thấy mắt mình đúng là bị mù nên mới nhìn lầm anh ta. Cô rút bàn tay mình ra khỏi lòng bàn tay của Lục Hàng, kiềm chế cơn tức giận đang trào dâng trong lòng. Châm chọc nhìn Lục Hàng, “Hiểu, đương nhiên là có thể hiểu rồi.”Lục Hàng vừa nghe vậy liền vui vẻ không thôi, anh ta xem nhẹ lời châm chọc của Vũ Vi, vô cùng hưng phấn nhìn cô, “Vũ Vi, làm người phụ nữ của anh đi.” Cho dù tính tình Vũ Vi có tốt, lúc này cũng không kiềm chế được nữa , cô đứng bật dậy khỏi ghế,dùng sức hắt tách coffee trên bàn vào mặt Lục Hàng .Màu cà phê đen đậm chậm rãi từ trên mặt Lục Hàng chảy xuống, vừa vặn che khuất gương mặt ghê tởm của Lục Hàng , cô lạnh lùng nhìn Lục Hàng, cực kỳ phẫn nộ nói, “Lục Hàng, anh không biết xấu hổ là gì sao?” Nói xong,cô dùng sức đặt mạnh tách coffee trong tay xuống mặt bàn, cầm túi xách của mình lướt qua Lục Hàng tiến về phía cửa ra nhà cô mới đi được vài bước, đã bị Lục Hàng lạnh lùng gọi lại, “Chờ một chút.”Vũ Vi dừng bước quay đầu lại nhìn Lục hàng, cô thật sự muốn nhìn xem Lục Hàng còn có thể nói gì!Lục Hàng không hề để ý đến việc bị hắt cà phê, anh ta cầm khăn tay nhẹ nhàng lau cà phê trên mặt, sau đó, tao nhã đứng lên khỏi ghế, lấy từ trong túi áo ra tấm chi phiếu đã chuẩn bị sẵn, đưa tới trước mặt Vũ Vi, ” Đây là mười vạn. Vì bốn năm nay cô cũng đã đưa cho tôi khỏang bảy ,tám vạn,nay tôi đưa cho cô mười vạn, xem như cả vốn lẫn lời đều trả lại cho cô. Từ nay về sau, chúng ta đã thanh toán xong xuôi.” Nói xong, khóe miệng Lục Hàng hiện nên nụ cười xấu xa, hắn cố ý nhẹ buông tay để tấm chi phiếu rơi xuống dưới chân Vũ Vi. Đối mặt với sự vũ nhục trắng trợn của Lục Hàng, Vũ Vi không có tức giận, mà khom người nhặt tấm chi phiếu lên, nắm trong tay thật chặt,ngưỡng mặt khinh bỉ nhìn Lục Hàng, “Thanh toán xong xuôi? Anh nợ tôi tiền bạc thì có thể trả nợ, anh nợ tôi tình cảm thì sao? Vậy tình yêu bốn năm nay tôi dành cho anh,anh trả tôi như thế nào?” Lục Hàng hừ lạnh, cười nói, “Đó là do cô tự nguyện , tôi cũng không bắt buộc cô yêu tôi.” Nhìn sắc mặt Lục Hàng không có nửa điểm áy náy, Đồng Vũ Vi cảm thấy khó thở, tiến lên một bước đưa tay tát mạnh vào mặt Lục Hàng, “Lục Hàng, đến giờ tôi mới biết được, bản tính anh vốn là một tên cặn bã nhất trong những tên cặn bã mà tôi từng gặp.” Nói xong, cô hung dữ trừng Lục Hàng, xoay người đi ra cửa nhà hàng. Lục Hàng tức giận nắm chặt hai tay trừng mắt nhìn theo bóng cô. Đi ra cửa nhà hàng, bước chân Vũ Vi tiến nhanh về phía trước, đi thẳng đến nơi ít người qua lại,đến khi hai chân cô mềm nhũn ngồi phịch xuống ven đường lót gạch hình răng cưa, ngơ ngẩn nhìn xe cộ lui tới. . . . . . Cùng lúc đó, trong nhà hàng cũng có một người đàn ông cùng cảnh ngộ với Vũ Vi – Mạc Tử Hiên.
truyện tổng giám đốc tôi không bán